Oa Oa thoạt nhìn hồn nhiên vô tội dường như Tiểu Manh Oa cũng không biết chính mình đưa Lý Hoan Tình thêm ngăn. Tiểu Manh Oa thấy sắc mặt Lý Hoan Tình khó coi như vậy, trong lòng cũng không một chút áy náy. Lần oanh tạc đó, chết hơn mười người, mười mấy gia đình, cửa nát nhà tan, muốn bọn họ đi chỗ nào nói công bằng đây? Bây giờ gia đình bọn họ mỹ mãn, ảnh gia đình lạc, đem từng chuyện đã làm quên mất không còn một màn?
Dựa vào cái gì?
"Vân Sinh không phải nói không có ai chết sao?" Sắc mặt Lý Hoan Tình có chút tái nhợt.
"Có ạ, thật có nhiều người chết, mẹ Oa Oa nói, có người thế lực quá lớn che giấu mọi việc. Ném bom nửa thành phố sao có thể không ai chết được? Không tính số người mất tích, chỉ tìm được thi thể thôi thì đã có mười mấy người." Oa Oa nói: "Em vài ngày trước nhìn chị có chút quen mắt vẫn không nhớ ra được. Em mới vừa lên mạng xem tin tức mới nhớ tới chuyện này, chị không biết sao?"
Lý Hoan Tình đúng là không biết, Mục Vân Sinh nói không có người tử vong, cô tin.
Mục Vân Sinh nói dối Lý Hoan Tình đã không biết bao nhiêu thứ. Sinh tử về sau cũng hứa, anh ta nói cái gì cô cũng tin. Nửa thành phố thủ đô của nước A hoang tàn như vậy lúc đó cô cũng vô cùng phẫn nộ, chỉ trích Mục Vân Sinh quá mức tàn bạo.
Nền kinh tế nước A tổn thất hơn mấy nghìn tỷ, các nhà cao tầng đa số đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3214353/chuong-2420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.