Chương trước
Chương sau
"Khí huyết công tâm?" Hạ bảo bối không hiểu, "Oa Oa sao có thể phát giận đây, trừ lần trước con đánh cô bé, cô bé chưa bao giờ phát giận, sao có thể tự kích động? Cô bé ngày đó tự kích động cũng không phát bệnh."

Tiểu Tuyết nói, "Nhìn mạch tượng là như thế, không quá sai."

Hạ Thiên càng quấn quýt, trong lòng như là ngăn cái gì, Lục Trăn nắm bắt khuôn mặt tiểu Allen giáo huấn, "Tiểu hỗn đản, con thế nào chọc tỷ tỷ sinh khí? Đánh cho con thí cổ khai hoa- ý nói mông nở hoa đó có được không?"

Tiểu Allen trước cấp Lục Trăn một cái tát, bàn tay mềm hồ hồ vỗ vào trên gương mặt Lục Trăn, đem người chọc cho cười to, Lục Trăn dưỡng đứa nhỏ tuyệt đối là một đầu ngón tay cũng sẽ không động, cái gì đánh cho thí cổ khai hoa, sau này tuyệt bức là đem nhi tử dạy được cưỡi ở trên đầu của anh, Nolan đánh đứa nhỏ còn không sai biệt lắm.

Oa Oa bệnh tình bình phục xuống, mọi người ở phòng khách ngồi chờ kết quả.

Lý Hoan Tình nói, "Cô bé nhỏ như vậy tại sao có thể có bệnh nghiêm trọng như thế, tiểu Tuyết mổ thực sự không thể cứu lại sao? Tìm một trái tim tương xứng làm phẫu thuật hẳn là không khó a."

Tiểu Tuyết nói, "Cô bé tình huống có chút đặc thù, nếu là cố gắng mổ, cơ hồ không có tỷ lệ thành công, Oa Oa dù ai cũng không quá kỳ phẫu thuật."

Đề tài này có chút trầm trọng, Đường tổng chủ động kéo đề tài, nói chuyện hôn lễ, Hạ bảo bối ở trên lầu cùng Oa Oa, nắm tay nhỏ bé của cô bé, càng kiên định ý nghĩ chính mình học y, hơn nữa cậu muốn càng thêm nỗ lực mới được. Nếu là Oa Oa thường xuyên phát bệnh như vậy, cô bé sẽ khó chịu bao nhiêu a, cậu không cho phép Oa Oa, ở trước mắt cậu chịu như vậy, cô bé khó chịu, cậu cũng khó chịu.

Oa Oa ngày hôm sau mới tỉnh lại, Hạ bảo bối một đêm không chợp mắt, Oa Oa mở mắt ra liền nhìn thấy ca ca sắc mặt cực kém cùng cô bé.

"Oa Oa, tỉnh? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Hạ bảo bối cuống quít hỏi.

Oa Oa lắc lắc đầu, mắt có một chút nước mắt, cô bé sờ sờ mặt Hạ Thiên, "Ca ca, xin lỗi, lại để cho anh lo lắng."

"Nói bậy bạ gì đó, em xin lỗi cái gì đâu, chỉ cần em không có việc gì là được." Hạ Thiên nói, đỡ cô bé dậy, Oa Oa cúi thấp đầu có chút buồn bã ỉu xìu, nhìn cậu trong lòng không phải tư vị.

Cậu nói mấy câu đùa giỡn, không có thể đùa Oa Oa cười, nếu trước đây cậu nói giỡn, Oa Oa dù cho không hiểu cũng sẽ phối hợp cậu, hiện tại phối hợp cũng không có, thật đau lòng, cô bé vì sao khổ sở như vậy đây?

Cậu có thể nhận thấy được Oa Oa trong lòng khổ sở, cậu lại không biết, thực sự là quá khổ não.

Nha đầu này...

"Có chuyện gì, nói cùng ca ca, ca ca giúp em được không? Đừng để ở trong lòng." Hạ bảo bối là người nhiều nhạy bén, đã nhận thấy được Oa Oa có tâm sự, trước đây cậu chưa bao giờ cảm thấy Oa Oa có tâm sự, cô bé luôn luôn vô tư vô lự, chỉ mong ý dính cậu, theo cậu, luôn luôn thật vui vẻ, lần này quá rõ ràng.

Oa Oa ngẩng đầu, nhìn Hạ bảo bối, hơi cắn môi, lại lắc đầu, Hạ Thiên có chút tức giận, "Em mất hứng, vì sao gạt ca ca? Chẳng lẽ không tin ca ca sao?"

Cô bé rốt cuộc làm sao vậy?

"Ca ca, em..." Oa Oa muốn nói lại thôi, cuối chỉ có thể nói, "Xin lỗi."

"Được rồi, em không muốn nói, vậy không cần nói, muốn ăn chút gì không, ca ca đi xuống chuẩn bị cho em, nếu không, muốn đi ra ngoài đi một chút không?"

"Đói bụng..."

"Ca ca đi chuẩn bị cho em ăn." Hạ Thiên đỡ cho cô bé nằm xuống, đi xuống lầu chuẩn bị cho cô bé ăn.

Mục Vân Sinh, Mục Vân Sinh, hắn cũng ở nơi đây.

Hắn vậy mà cũng ở nơi đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.