Chương trước
Chương sau
Hạ Thần Hi càng nói, Hạ bảo bối càng đau lòng, quả thật cậu hận không thể cho chính mình một cái tát, thảo nào Oa Oa tức giận với cậu, quả nhiên cậu đánh cô bé quá đau.

Bôi thuốc xong, Hạ Thần Hi cũng không nói gì thêm, dặn cậu ban đêm lúc ngủ cẩn thận một chút, đừng làm cho cô bé đè vào vết thương, đến bữa tối, Oa Oa còn chưa tỉnh lại, Hạ bảo bối cũng không có tâm trạng ăn uống, Hạ Thần Hi dặn đầu bếp chuẩn bị một ít cơm nóng, tránh cho đứa bé ban đêm tỉnh lại đói, Hạ Cảnh cũng không đi ngủ cùng bọn họ nữa, quả nhiên nửa đêm Oa Oa tỉnh lại, Hạ bảo bối ở bên cạnh đọc sách y khoa, Oa Oa mơ mơ màng màng nói với Hạ bảo bối, “Anh, em đói…”

Hạ bảo bối cuống quýt buông sách xuống, hôn lên trán cô bé, “Đừng động, anh đi xuống lấy cơm.”

Oa Oa gật đầu, trời đã sáng hơn một giờ, Hạ bảo bối đem thức ăn nóng bưng lên, Oa Oa quả nhiên nghe lời không động đậy, cậu ôm cô bé đến, đem thảm lông vịt để xuống rồi đặt cô bé ngồi lên.

Hạ bảo bối đem một bát cơm cho cô bé.

Chính cậu hôm qua cũng không ăn chút gì.

"Còn đói không?"

"Muốn uống nước."

Hạ bảo bối bên cạnh chuẩn bị nước ấm cho cô bé, Oa Oa ăn uống no rồi, lắc đầu không ăn nữa, Hạ bảo bối đem đồ dọn dẹp lại đồ ăn, sau đó đi lên, Oa Oa vẫn còn đang ngồi yên, ngủ nhiều quá, trái lại không ngủ được nữa. Hạ bảo bối ngồi ở trước mặt cô bé, nghiêm túc nói, “Oa Oa, việc hôm nay, anh xin lỗi, sau này sẽ không đánh em nữa, đừng giận anh nữa, được không?”

Oa Oa lanh lợi nhìn cậu, không nói lời nào.

Hạ bảo bối cười, “Vậy em đánh anh trút giận đi.”

“Em không thích anh, không phân biệt đúng sai đánh người, đặc biệt là đánh em, sau này không cho phép đánh em, ai cũng có thể, anh không thể.” Oa Oa nói, cô bình thường rất ít khi cùng bảo bối nói chuyện như thế, giọng điệu nghiêm túc, thậm chí còn có chút mệnh lệnh.

Hạ bảo bối gật đầu, “ Anh cũng không thích mình như vậy, hôm nay anh rất tức giận, giầy của em rơi ở bên bờ sông, rổ cá cũng ở bờ sông, anh nghĩ em không cẩn thận rơi xuống sông, anh đã tìm em bao nhiêu lâu ở dưới nước, sợ em gặp chuyện không may, sợ em sợ hãi, anh cho tới bây giờ chưa bao giờ sợ hãi như vậy, em còn nhỏ không hiểu được tâm trạng này. Nói chung, bất kể là như thế nào, anh cũng không nên đánh em, sự việc hôm nay xin lỗi, lần sau sẽ không như thế này nữa.”

“Lần sau em làm sai, trước hết anh hãy nghe em giải thích.”

“Được”

Oa Oa nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng, “Dù cho em có làm sai, có không giải thích, anh cũng không thể ép em, không thể đánh em, không cho phép tức giận.”

“Được.” Hạ bảo bối dở khóc dở cười, yêu chiều sờ đầu cô bé, ;lại hôn lên trán cô bé một cái.

Oa Oa nhìn cậu, cắn cắn môi, muốn nói lại thôi, Hạ bảo bối hỏi, “Làm sao vậy?”

“Anh, nếu như Oa Oa dời khỏi anh, anh có buồn không?” Cô thăm dò hỏi, có chút  bất an.

“Em sao có thể dời khỏi anh được?” Hạ bảo bối nói, “Chúng ta vẫn luôn ở cùng một chỗ, em không thể rời khỏi anh.”

“Oa Oa…” Oa Oa cúi đầu, thanh âm lý nhí trong cổ họng, “Oa Oa nhớ mẹ…”

“Oa Oa, em nói cái gì?”

Oa Oa mắt ướt ướt, lắc lắc đầu, một câu muốn nói là muốn về nhà, vẫn ở trong cổ họng không thốt ra được.

“Anh, nếu em rời xa anh, anh có đau khổ không?” Oa Oa cố chấp hỏi.

“Có, anh rất buồn.”

Oa Oa cuống quýt ôm Hạ bảo bối, “Oa Oa sẽ không rời khỏi anh, anh chết, em không muốn anh chết đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.