Cố Thất Thất lạnh lùng liếc mắt nhìn Long Tứ một cái, đoạt lấy móng heo: "Tôi nhìn rất buồn chán sao?"
"Đương nhiên buồn a, một ngày không thể nói rõ mấy câu." lời nói của Long Tứ nói ra không hề áp lực: "Em xem em tới đây nói chuyện với bọn họ mấy câu? Năm câu cũng chưa tới? Câu dài nhất không vượt quá 10 từ?"
Mọi người: "..."
Lão đại, chúng tôi rất nhanh sẽ bị sự ngu ngốc của anh làm cho phát khóc a.
Cố Thất Thất hận không thể đem đầu heo nhét vào trong miệng của Long Tứ, chuyện này rõ ràng chính là muốn đánh vào mặt, anh không nói không ai nói anh câm điếc, cô nhìn thế nào buồn a? Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất cùng một chỗ nhiều năm như vậy cũng không cảm thấy buồn chán, vậy thì tại sao phải buồn?
Cố Thất Thất coi như là một hũ nút, có loại người đừng hướng trước mặt thấu a.
Các nam nhân làm thành một đám ăn BBQ uống bia, một chút áp lực cũng không có, Long Tứ đùa Cố Thất Thất nói chuyện, Cố Thất Thất cũng không để ý đến anh ta, còn kém một chút là không dùng được khóe mắt nhìn cô, Long Tứ trong lòng lại ngứa ngáy, lăn qua lăn lại đi đến.
Long Tứ cảm giác Thất Thất trở nên vạm vỡ.
Đương nhiên, Cố Thất Thất vẫn luôn bưu hãn như thế, chỉ là bất quá, trước đây luôn để biểu tình lạnh lùng rất ít để ý tới người khác. Với mọi người cô cũng là đối đãi không khác nhau, bây giờ Cố Thất Thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3214199/chuong-2263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.