Chương trước
Chương sau
Hạ Thanh: "..."

Hạ Thanh vẫn cho là Long Tứ ý nghĩ đơn giản, tứ chi phát đạt gia hỏa.

"Em kiểm tra chỉ số thông minh không có cao bằng Thất Thất." Hạ Thanh giận!!!

"Không có việc gì, anh so với Long Tứ cao hơn."

"Đây tuyệt đối không phải là an ủi." Hạ Thanh ủ rũ: "Em lại tự ti."

An Tiêu Dao dở khóc dở cười.

"Em thích con gái hay con trai?" An Tiêu Dao hỏi.

"Con gái." Hạ Thanh nói:  "Bất quá em cảm thấy mình thích hợp nuôi con trai a, nếu không dưỡng ra một nữ nhi lưu manh liền không tốt lắm."

"Anh lại cảm thấy con gái của chúng ta hẳn là rất nhã nhặn thục nữ."

"Nga, vậy anh tìm người khác sinh đi."

An Tiêu Dao:  "Con trai giống mẹ  còn con gái giống ba."

"Em xem Hạ bảo bối cùng Đường tổng, bởi vậy chứng minh kết luận của em là sai lầm."

"Lão bà, chúng ta hẳn nêu ví dụ là tránh Hạ bảo bối." An Tiêu Dao nghiêm túc nói.

"Vì sao?"

"Đây là một ví dụ đặc thù, mặc kệ mặt kia cũng không thể xếp trong phạm vi vào nêu ví dụ."

Hạ Thanh: "... Anh có thể nói thẳng đây là một xa không thể cùng tồn tại, thần như nhau độ cao là được, nhiều trắng ra a."

"Cao nhân cao kiến."

...

An Tiêu Dao cùng Hạ Thanh, Cố Thất Thất thương lượng quyết định ở lại một buổi tối liền rời đi vô song đảo, An Tiêu Dao cùng Hạ Thanh muốn tiếp tục chuyến du lịch trăng mật của bọn họ, Cố Thất Thất cũng muốn trở về New York.

Hạ bảo bối vừa nghe có chút luyến tiếc, nhưng bảo bối cũng minh bạch, An Tiêu Dao bọn họ ở vô song đảo không lâu, có thể ở vài ngày đã là khó có được, sơn thủy tương phùng cuối cùng cũng có ly tán, Hạ bảo bối muốn nữa cũng không được.

"Ca ca, bọn họ đi rồi chưa?" Hạ bảo bối trở lại gian phòng, Tiểu Manh Oa liền hỏi.

"Đi rồi."

Tiểu Manh Oa có chút luyến tiếc, bởi vì thời gian bọn nhỏ huấn luyện ở thao trường, trở về lại rất mệt, có thể bồi thời gian chính mình không nhiều, có mấy người bọn họ ở đây, có người chơi cùng Oa Oa, Tiểu Manh Oa rất vui vẻ.

Hạ bảo bối cầm lấy một cuốn sách rất nặng, Tiểu Manh Oa hỏi: "Ca ca nhìn sách gì vậy?"

"Bệnh lý học." Hạ bảo bối ngẩng đầu, nhìn Tiểu Manh Oa liếc mắt một cái, mỉm cười: "Có phải hay không phiền?"

"Ca ca ở đây,không phiền."

"Vậy ca đọc sách, Oa Oa đi ngủ."

"Tốt, ca ca không muốn đi a."

"Biết."

Tiểu Manh Oa ngoan ngoãn nằm xuống không đầy một lát liền tiến vào mộng đẹp

"Thật hạnh phúc." Như thế thật vô ưu vô lự, thật hy vọng Oa Oa một đời sẽ vô ưu vô lự như thế.

Hạ Thần Hi chính buồn ngủ, thu được một tấm hình, cười khúc khích, quả nhiên là Hạ Thanh phát tới, là ảnh chụp Hạ bảo bối cùng Tiểu Manh Oa, Đường tổng nhìn qua đây nói:  " Ảnh chụp con dâu nuôi từ bé nhà của chúng ta cuối cùng cũng tới, nhất định là tiểu mỹ nữ..."

Đường tổng: "..."

"Oa Oa so với con trai bảo bối chúng ta nặng hơn?" Đường tổng liếc mắt nhìn thể trọng hẳn là không sai biệt lắm.

Hạ Thần Hi mở ra tấm hình thứ hai, Tiểu Manh Oa đơn độc chiếu, Đường tổng quyết đoán nói: "Vừa nhìn chính là tiểu Oa Oa ngây thơ, còn chưa có cai sữa, Hạ bảo bối khẩu vị quá nặng."

Đường tổng đoán trúng hình dạng thuộc tính con dâu nuôi từ bé 

"Bọn họ còn là trẻ con, tư tưởng của anh thật xấu xa." Hạ Thần Hi khinh bỉ liếc Đường tổng một cái.

Đường tổng giận:  "Anh dám nói trong nháy mắt anh không suy nghĩ, a,con trai nhà chúng ta thật là diễm phúc,con dâu nuôi từ bé mềm mềm khẳng định ôm rất thoải mái."

Hạ Thần Hi: "..."

Đường tổng đột nhiên nhào vào Hạ Thần Hi, tay với vào trong áo: "Lão bà, chúng ta sinh thêm một đứa đi, lần này nhất định sinh một đứa con gái."

"Không sinh, hai đứa đủ rồi." Hạ Thần Hi không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, cô không muốn lại sinh con.

"Em không muốn con gái sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.