Tiểu Manh Oa thoáng cái không khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Thiên, không ngừng nức nở, Hạ bảo bối ghét bỏ cô liếc nhìn một cái, lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho cô bé, Cố Thất Thất nói, “Thực sự là đòn sát thủ a.”
Một khi bảo bối nói mình không tốt, Tiểu Manh Oa đảm bảo ngoan ngoan liền.
Lúc ăn cơm, cô không ăn hai bát.
Hạ bảo bối giỗ thể nào con bé cũng không ăn, sau phẫu thuật, khẩu vị không tốt, bác sĩ nói cô bé không thích ăn thì thôi, khẩu vị Tiểu Manh Oa rất tốt, đói bụng không chịu được, để đến tối, cậu cho cô bé ăn cơm, cũng ăn có một chút.
"Không đói sao?"
"Không đói." Tiểu Manh Oa lắc lắc đầu, sau khi kết thúc huấn luyện, mọi người tới thăm cô bé, Hạ bảo bối cũng trở về đi đổi thuốc cùng rửa mặt chải đầu, đến hơn chín giờ mới tới thăm cô bé, tùy tiện đem canh trứng gà mà sư phó làm đem cho cô bé.
Tiểu Manh Oa nhắm miệng, không ăn.
"Em hôm nay cũng không ăn thứ gì, không đói sao?"
"Không đói." Tiểu Manh Oa bĩu môi, nhỏ giọng nói.
Hạ bảo bối nhíu mày, cô bé ăn ít cơm thế này chắc chắn có vấn đề, cô sợ đau và đói bụng nhất.
“Được rồi, anh để ở bên cạnh buổi tối có đói bụng, bảo hộ sĩ hâm nóng lên cho em ăn.”
“Anh, anh không dỗ em ngủ sao?”
“Không được, thói quen đi ngủ của em quá xấu, lại làm chân anh bị thương thì sao?” Hạ Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3214184/chuong-2248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.