"Thổi cái rắm, anh quay lại lấy thuốc mỡ cho em." Hạ bảo bối nhanh như chớp chạy trước đi phòng y tế lấy thuốc mỡ, bọn Hạ Thanh mang theo Tiểu manh oa đi đến trước một căn biệt thư màu trắng xanh, đó là nơi mấy người bọn họ An Tiêu Dao và Lục Trăn ở, một căn biệt thự nhỏ có ba tầng, không giống những người khác ở túc xá lớn.
"Rách một chút da mà thôi, có muốn hay không khoa trương như vậy a." Hạ Thanh dở khóc dở cười, đem chân của Tiểu manh oa cầm lên nhìn, liền có một chút tơ máu, rách một chút da mà thôi a, bảo bối cháu có muốn hay không khoa trương như vậy a, chạy phải giống như bị chó đuổi, cháu thực sự là hết thuốc chữa a.
"Manh oa oa, cháu mấy tuổi?" An Tiêu Dao hỏi.
Tiểu manh oa dựng thẳng bốn ngón tay lên, nghĩ nghĩ, lại dựng thẳng năm ngón tay lên, "Năm tuổi, uh, thiếu chút xíu nữa."
Đó chính là bốn tuổi nhiều năm tuổi.
Thảo nào như thế manh.
"Ca ca đối với cháu hư hỏng như vậy, cháu không tức giận sao?"
"Ca ca đối cháu rất tốt." Tiểu manh oa nói, giọng nói mềm mại và ngọt ngào, "Anh ấy hiểu cháu nhất."
"Cùng tỷ tỷ về nhà có được không, tỷ tỷ nhận em làm con gái nuôi đi, trắng nõn nà như thế, các anh không tiếc huấn luyện cô bé sao?" Hạ Thanh quay đầu hỏi An Tiêu Dao, Cố Thất Thất cũng gật đầu, "Đứa nhỏ này sinh ra đến thật giống như không phơi qua ánh nắng mặt trời, làn da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3214154/chuong-2218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.