Editor: thanh huyền
An Tiêu Dao bật cười, bóp mặt của cô cười một phen, “Anh có dự cảm, anh nhất định là nam nhân tinh phúc tốt nhất trong mấy người..”
Hạ Thanh một cước đá đũng quần anh, “Lại bẩn thỉu có tin tôi phế đi anh hay không!”
“Ngoan, buổi tối lại thu thập em.” An Tiêu Dao hôn lại lão bà một ngụm, quyết đoán ra buồng chỉ huy, Hạ Thanh chỉnh y phục, nhảy xuống tiếp tục lục lọi, tới chạng vạng, Hạ Thanh cũng không ra buồng chỉ huy một bước.
Cố Thất Thất qua đây, thấy cô còn đang ở buồng chỉ huy, nhịn không được nói, “Này, cô có muốn khoa trương như vậy hay không?”
“Này rất có ý tứ, cô sẽ sảng khoái không để ý, tôi cũng không đâu, Tiêu Dao nói sẽ cho tôi thao tác.” Hạ Thanh cười hì hì nói, cô đã không sai biệt lắm quen thuộc tất cả công năng.
“Ai nói cho cô biết tôi sẽ.” Cố Thất Thất không mãn nói, “Long Tứ còn chưa có không dạy tôi đâu, hơn nữa... Bọn họ nói giá trị chế tạo quá cao, tái tạo một con thuyền thì không thể tái tạo, dù sao có nhiều như vậy, tôi không có cũng không quan hệ.”
“A, rất quá đáng, kia cũng không phải là nói chỉ có cô không có?”
“Không sai!” Nhắc tới chuyện này, Cố Thất Thất tràn đầy oán hận, quả thực cái ý nghĩ gì cũng không có, may mắn, cô đối với này theo đuổi cũng không phải là rất lớn.
Hạ Thanh lòng đầy căm phẫn, “Chuyện này rất quá đáng, không thể tha thứ, này không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3214123/chuong-2187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.