Mang Phi nhíu mày, cuống quít giải thích: “Tiểu Thanh, em hiểu lầm, tôi không có cùng chính phủ mật báo, tôi hà tất phải làm loại chuyện tổn nhân bất lợi kỷ này đi tố giác em, tôi đâu có được lợi gì? Tôi thích em như vậy sao để em bị bọn họ bắt đi.”
Cố Thất Thất khóe môi khẽ động nhưng vẫn như trước diện biểu tình vô cảm, trái lại đem Hạ Thanh làm cho buồn nôn nói: “Đừng nói cái gì thích hay không thích, bao nhiêu năm, tôi phải thừa nhận, An Tiêu Dao nói không sai, tôi thực sự là trẻ tuổi không hiểu chuyện không có mắt, năm đó sao có thể coi trọng anh. Chẳng lẽ mỗi nữ nhân quay đầu lại nhìn người mình thích đầu tiên đều có loại cảm giác này là mắt tôi bị mù sao.”
Hạ Thanh nhìn Cố Thất Thất.
Cố Thất Thất quyết đoán phối hợp: “ Người tôi thích nhân phẩm rất tốt.”
Hạ Thanh bừng tỉnh ngộ: “Nga, nguyên lai là huấn luyện anh quá cặn bã.”
Bọn họ kẻ xướng người họa, Mang Phi trầm sắc mặt: “Tiểu Thanh, tôi nói lại lần nữa, tôi thật không có bán đứng em, em xác thực là hiểu lầm, nói không chừng là An Tiêu Dao bán đứng em, em cần phải cẩn thận nghĩ rõ ràng.”
“Anh cút đi, An Tiêu Dao không có bán đứng tôi? Anh ta khi đó ngóng trông làm thế nào để đem tôi thu vào tay sao có thể bán đứng tôi, đầu óc anh bị lừa đá a, gây xích mích ly gián cũng không biết tìm cái cớ tốt hơn một chút sao. Hôm nay là anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3214082/chuong-2146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.