Câu này nói hai người bọn họ trong lòng đã rất đau xót, Hạ Thanh nói, “Nolan, khí trời lạnh như thế, anh mặc ít như thế, như thế đông lạnh sẽ chết, anh về nhà đi, Lục Trăn sẽ tới trong nhà tìm anh.”
Cố Thất Thất cũng gật đầu, bảo Nolan, “Đúng vậy, anh ta sẽ về nhà tìm anh, anh ta yêu anh như vậy, nói như thế nào không muốn anh ở nơi này đông lạnh.”
Nolan thần sắc hoảng hốt, một chút cũng không có bình thường bình tĩnh, người tựa như du hồn không có tâm phúc, thì thào tự nói, “Cậu ta nhất định chết không nhắm mắt, chúng tôi tách ra thời gian, đang cãi nhau, cho nên cậu nhất định không muốn tới gặp tôi, tôi phải ở chỗ này đợi cậu, cậu là có thể thấy tôi đầu tiên.”
Cố Thất Thất nhìn nam tử trên mộ bia, cười đến đường hoàng xán lạn như vậy, nhìn nhìn lại Nolan, trong lòng ngăn được hoảng, Hạ Thanh nhịn không được đánh anh, “Anh tỉnh lại có được không, Lục Trăn chết, không thể lại sống lại, anh ở nơi này chết lạnh, anh cũng không thấy được anh, anh ta nguyện ý nhìn thấy anh bộ dạng này sao?”
“Cô câm miệng cho tôi!” Nolan đột nhiên mắt lộ ra hung quang, chặt chẽ kháp Hạ Thanh, hai tròng mắt xẹt qua một mạt sát khí, “Cút!”
Hạ Thanh bỏ tay anh, Nolan sớm cũng có chút khí lực, không phải đối thủ của Hạ Thanh, người ngã ở một bên, Cố Thất Thất đỡ anh, không làm anh ngã trên mặt đất, Hạ Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3214062/chuong-2126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.