Hạ Thanh đi một đoạn chỉ vào nghĩa trang phía trước nói: "Mẹ ta được mai táng ở nơi đó, nhiều năm như vậy, đều là Phương Đông chăm sóc mẹ nhất định rất tịch mịch. Những đứa nhỏ của mẹ đều chưa có trở về nhìn một lần, mẹ tôi nhất định rất khổ sở."
"Các người bây giờ không phải đã trở về? Anh nghĩ mẹ em nhất định sẽ rất vui vẻ, sẽ không khổ sở, em yên tâm." Mỗi người đều có một tình thương, cũng có một vết thương, An Tiêu Dao nghĩ người cường đại như Hạ Thanh cũng là sẽ như thế.
Mẫu thân là vết thương trong lòng Hạ Thanh, An Tiêu Dao cũng rất ít khi nghe cô nhắc tới mẫu thân mình.
Mong rằng đối với Hạ Thanh dung túng vô cùng.
Hạ Thanh nói: "An Tiêu Dao, anh từng có sự tình khổ sở thương tâm sao?..."
Nam nhân này nói yêu cô, đã cưới cô, nhưng cô với An Tiêu Dao một chút cũng không biết gì, cũng không biết quá khứ của An Tiêu Dao, anh cũng rất ít khi nhắc tới chuyện quá khứ.
" Chuyện này rất khó trả lời em, trong trí nhớ của anh từ nhỏ anh vẫn lẻ loi một mình, không có cha mẹ, cũng không có huynh đệ tỷ muội. Anh thậm chí không biết cha mẹ là ai, trên đời này còn có người thân hay không, anh chỉ duy nhất biết anh là đứa nhỏ bị vứt bỏ.” An Tiêu Dao nói: “ Anh là được lão đầu dẫn về cô nhi viện nuôi dưỡng bên người, với anh mà nói lão đầu là phụ mẫu của anh, những người khác đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3214027/chuong-2091.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.