Chương trước
Chương sau
Thảo nào nhiều năm như vậy cũng không đuổi theo Cố Thất Thất, thực sự là... Hạ Thanh phát hiện ra chân tướng vấn đề a. Long Tứ làm bia đỡ đạn căn bản không có ý thức, anh ta còn nằm ở trên giường nguyền rủa An Tiêu Dao thấy sắc quên bạn, vậy mà ra tay nặng như vậy.

An Tiêu Dao tự tiếu phi tiếu nhìn Hạ Thanh: " Vóc người Long Tứ rất tốt?"

Mẹ kiếp! Hạ Thanh tươi cười cứng đờ, chuyện này cũng nói? Mẹ kiếp, nụ cười này là có ý gì, chính xác không có chuyện tốt. Vóc người Long Tứ lấy ánh mắt nam nhân bình thường đến xem, đương nhiên là hơn nguời a, dù cho hâm mộ ghen ghét cũng không cần cười với ta như thế... Khủng bố quá?

Hạ Thanh cẩn thận từng li từng tí lui về sau một bước, khụ một tiếng: "Tôi còn chưa cắt chỉ,anh không thể cùng tôi đánh nhau."

An Tiêu Dao: "Không đánh nhau, anh chỉ muốn cùng em nghiên cứu thảo luận một chút vấn đề vóc người, em đối với vóc người của anh có chỗ nào không hài lòng?"

Ngữ âm câu cuối cùng kia đặc biệt có ý tứ, lại hợp với gương mặt tươi cười, Hạ Thanh nổi da gà.

"╮(╯▽╰)╭." Hạ Thanh 囧 囧 ý thức nói: "Anh cũng không phải không biết tôi thích nam nhân khôi ngô, nếu như anh cảm thấy không cam lòng, anh có thể một ngày bốn chén cơm hai cân thịt lại tập luyện thành người cơ bắp thôi."

Hạ Thanh nói xong, nhanh chóng thối lui một khoảng cách an toàn.

"Anh lại nghĩ đến mỗi ngày ôm em đi ngủ,sẽ nhanh thưởng thức dáng người tốt này." An Tiêu Dao nói xong Hạ Thanh làm bộ như không nhìn không thấy. Hạ Thanh đánh chết cũng không thừa nhận chính mình mỗi ngày khi mở mắt trong ngực An Tiêu Dao trong nháy mắt liền cảm thán vóc người này thật tốt.

"Anh như thế là thẹn quá hóa giận,lần đầu tiên bị người khác ghét bỏ vóc người sao?" Hạ Thanh cẩn thận từng li từng tí hỏi, đồng thời chọn xong con đường cho mình chạy trốn.

An Tiêu Dao nheo mắt lại, ôn hòa nói: "Anh không phải là lần đầu tiên bị người khác ghét bỏ dáng người, anh là bị lão bà ghét bỏ dáng người."

"A, còn có người ghét bỏ dáng người của anh?"

An Tiêu Dao giận, chuyện này căn bản không phải trọng điểm?

Đối với Hạ Thanh mà nói đây là trọng điểm, thậm chí có người cùng cô ghét bỏ vóc người  của An Tiêu Dao, thực sự là người đồng đạo a, người đồng đạo a.

An Tiêu Dao thủ đoạn ngắt xoay, Hạ Thanh vừa nhìn, tình thế không được tốt, nhanh chóng nói: "Tôi muốn thương lượng với anh một việc."

An Tiêu Dao gật gật đầu, một biểu tình để thương lượng, Hạ Thanh 囧, "Lễ Giáng Sinh, ba chị em chúng tôi phải đi về tế bái mẹ, anh muốn cùng đi không? Đường tổng cũng sẽ đi."

An Tiêu Dao ngẩn ra, ngược lại mỉm cười, "Đây coi là mời sao?"

Hạ Thanh trong lòng phun ra cái rãnh, mẹ kiếp nếu không phải bộ dáng anh hung hãn muốn động thủ, tôi mới không sớm như vậy thương lượng với anh.

"Xem như là vậy đi, đương nhiên, nếu như anh bận quá, không đi cũng có được." Hạ Thanh nói.

" Lễ Giáng Sinh không chuyện gì, cho dù có chuyện cũng có Lục Trăn ở đây không có vấn đề gì. Lễ Giáng Sinh trước sau, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi năm ngày, anh là con rể mới tới cửa gặp nhạc mẫu một lần, tẫn điểm tâm ý đương nhiên là tất yếu." An Tiêu Dao nhàn nhạt nói, khóe môi tiếu ý giấu cũng  giấu không được.

Hạ Thanh nghĩ thầm, đây coi như là bị lấy lòng đi?

Dự đoán không có nhà làm lộ.

Thật sự là quá tốt.

An Tiêu Dao liếc nhìn Hạ Thanh một cái, trong lòng thầm nghĩ, Hạ Thanh mời anh về nhà bái tế, hôm nay ghi chép sổ sách có thể chậm một chút: "Vì sao lại chọn lễ Giáng Sinh trở về bái tế?"

Đây là ngày lễ truyền thống của phương tây.

Chọn lúc này tế bái, tựa hồ không tốt lắm.

Hạ Thanh nói, " Ngày lễ Giáng Sinh là ngày mẹ tôi chết."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.