Tốt nhất không muốn làm cái gì, định nghĩa của Tiểu Tuyết thật ra là có ảnh hưởng không lớn có thể ăn.Lúc trước ăn kiêng cũng không nói không thể ăn dầu mỡ, trái lại kiêng kỵ cay, An Tiêu Dao nghĩ thầm, một hồi anh và Hạ Thanh nói một câu, tốt nhất không thể ăn.
Nếu là Hạ Thanh khiên trì, bán cái manh(ý nói nói ngọt),có lẽ anh có thể cho cô một khối.
Ừ, cứ quyết định như vậy.
Hạ Thanh trợn mắt nhìn Tiểu Tuyết, "Chị vì sao em không thể ăn thịt, đã mấy ngày, em thấy cũng tốt không sai biệt lắm."
Tiểu Tuyết từ văn kiện ngẩng đầu lên, kinh ngạc liếc nhìn Hạ Thanh một cái, "Chị chưa nói em không thể ăn thịt a, em nói Tiêu Dao nấu canh cho em ăn, đạm một chút, vết thương chưa tốt, em muốn chết a.”
Hạ Thanh mếu máo, "Một chút cũng không thể ăn sao? Em đều muốn chết, miệng có thể đạm ra cái gì."
"Tốt nhất không muốn, em qua đây,chị và em nói một chút lễ về Giáng Sinh sắp tới."
Hạ Thanh lưu luyến nhìn nhìn đùi gà cùng cánh gà, trong lòng thịt đau đến cắt đi, An Tiêu Dao lặng lẽ nói, "Hôn một cái, anh len lén giữ lại cho em."
Hạ Thanh nghĩ cánh gà cùng một cái hôn đắn đo cả một giây đồng hồ, câu cổ An Tiêu Dao ở trên môi anh hôn một cái, lại không phục cho An Tiêu Dao một quyền, lại xoay người đi đến phòng khách, An Tiêu Dao cười đến hai mắt biến thành trăng rằm.
Nha đầu này thật tốt ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3214006/chuong-2070.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.