Đợi tất cả mọi người đi về, Cố Thất Thất vẫn còn đang rối rắm vấn đề này, Hạ Thanh suy nghĩ về vấn đề điện thoại. Chỉ còn lại có hai giờ, Hạ Thanh quyết đoán nhảy lên, hùng hổ nói, "Đem tiếng chuông điện thoại di động của anh xóa, bằng không, hôm nay tôi khẳng định cho anh gà chó không yên."
An Tiêu Dao vô cùng bình tĩnh trả lời một câu, "Con người của tôi quen yên tĩnh, thật là có chút buồn chán, bây giờ liền thích náo nhiệt vô cùng,em nếu muốn gà chó không yên, vậy gà chó không yên đi, anh cũng vui vẻ."
Mẹ kiếp, Hạ Thanh giận, đây là câu trả lời gì vậy?
Hạ Thanh trợn mắt nhìn An Tiêu Dao, "Câu nói kia anh khi nào ghi lại, anh có âm mưu?"
An Tiêu Dao cười nói, "Nói rất dài dòng..."
"Vậy nói ngắn gọn!"
An Tiêu Dao nói: "Phòng huấn luyện cũng có màn hình điện tử, em cảm thấy không có thu hình sao? Thân ái, anh không chỉ đem âm thanh của em ghi lại anh còn lưu câu nói kia vào di động, mỗi ngày trước khi đi ngủ nghe em hô 1 tiếng “em yêu anh “ lại xoay xoay cái eo thon nhỏ lập tức cảm thấy đi ngủ rất thoải mái.
"Anh biến thái, lập tức xóa cho tôi." Hạ Thanh vừa nghe cả người đều tức tối, lập tức trừng mắt nhìn. Tối hôm qua lúc đi ngủ An Tiêu Dao vẫn đang nhìn di động cười, cô còn đang không hiểu vì sao anh lại như vậy.
Kết quả, hôm nay cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân.
Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3214000/chuong-2064.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.