"Chúng ta về Mỹ đi." Hạ Thanh đứng ở trước mặt An Tiêu Dao, trầm giọng nói. Cô không muốn né tránh. Lúc trước rời đi, trừ việc của An Tiêu Dao, kỳ thực cô cũng muốn trốn tránh quân đội nước Mỹ truy sát. Cô không muốn cùng bọn họ đối nghịch, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, cô nghĩ khi cô đi rồi sẽ chẳng liên quan nữa.
Bây giờ, sợ là không thể nào.
Bọn họ đã không muốn buông tha cô, cô sẽ ngoảnh mặt lại nghênh địch.
Hạ Thanh cô đã nhiều năm như vậy, chưa từng bị kẻ địch đuổi chạy, xưa nay đều là cô đuổi kẻ địch chạy.
"Em nghĩ kỹ chưa?" An Tiêu Dao cũng không kinh ngạc, chỉ là hỏi một câu, "Đừng nhất thời xúc động, rồi lại đưa ra quyết định khiến mình hối hận."
"Tôi đã quyết định rồi thì sẽ không hối hận." Hạ Thanh trầm giọng nói, "Bọn họ không muốn buông tha tôi, đi, tôi cũng không trốn, xem ai có thể cười đến cuối cùng, lui một bước trời cao biển rộng, người khác đã không hiểu, vậy thì tôi cần gì phải lùi bước như vậy."
Hạ Thanh cô là người đánh nhau không phải rất tốt, nhưng lại càng không phải là quả hồng mềm để tùy ý người ta ức hiếp.
"Đi, anh hãy cho máy bay trực thăng tới đón chúng ta." An Tiêu Dao làm việc cũng thẳng tánh, lập tức gọi điện thoại điều máy bay tới. Hạ Thanh đã quyết định, cũng rất thẳng tánh, cô không muốn sống ở vương bài, mà cô ở muốn ở ngay nước Mỹ sống cuộc sống của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213971/chuong-2035.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.