Khắp bầu trời đầy sao, đúng là cảnh đẹp ngày tốt.
Nhưng mà, phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng tâm tình của cô lại cực tệ.
Hạ Thanh đột nhiên hỏi một câu, "An Tiêu Dao, anh thực sự thích tôi sao?"
"Không phải anh đã biểu đạt rất rõ ràng sao." An Tiêu Dao nghe Hạ Thanh nói, giọng điệu ôn nhu, "Anh chưa bao giờ từng bỏ lại công việc, ngàn dặm xa xôi đi tìm ai đó, huống chi là một đóa hoa hồng."
"Anh không muốn tạo cho em quá nhiều áp lực, cho nên, sẽ không quá bức em, nếu em thực sự không thích anh, không sao cả. Chúng ta có rất nhiều thời gian, từ từ sẽ đến, cảm tình có thể bồi dưỡng, chuyện vừa gặp đã yêu xác suất quá thấp, anh sẽ cho em thấy được anh tốt thế nào, khiến em tin tưởng mà giao phó cả đời."
Hạ Thanh hơi nhíu mày, "Sau đó thì sao, tôi tin anh là người có thể giao phó cả đời, anh sẽ cưới tôi?"
"Chỉ cần em muốn, anh sẽ cưới em." An Tiêu Dao mỉm cười, "Bất cứ lúc nào chỗ nào."
Hạ Thanh ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh. Hôn nhân? Vậy mà anh ấy nguyện ý? Bất cứ thời điểm nào địa phương nào sao?
"Tôi không tin." Hạ Thanh nhíu mày, sao có thể tin? Kiểu người như bọn họ, hôn nhân là chuyện đại sự quan trọng cỡ nào, sao có thể đồng ý người khác, đặc biệt là An Tiêu Dao, phụ nữ muốn được gả cho anh ta nhiều biết bao nhiều, hắn sẽ không sợ nàng tâm tồn oai niệm sao?
Hôn nhân...
Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213965/chuong-2029.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.