Mang Phi hiển nhiên không tin lời nói của An Tiêu Dao. Mặc dù anh và Hạ Thanh đều nói giống nhau, nhưng Mang Phi vẫn không tin. Hạ Thanh chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi anh ta mà thôi. Mang Phi trầm giọng hỏi, "Mặc kệ cậu là ai, nhưng cậu biết cô ấy là người như nào không? Tôi thấy cậu cũng chỉ là nhìn thấy cô ấy đẹp, nên mê mẩn nhan sắc của cô ấy chứ căn bản không biết cô ấy là ai đúng không?"
An Tiêu Dao mỉm cười, "Tôi có phải chạy theo cô ấy vì nhan sắc hay không thì đó là việc của tôi. Nếu chỉ nói đến nhan sắc của Hạ Thanh thì anh thực sự là không có mắt."
Anh dừng lại một chút, rồi nói, "Năm đó Hạ Thanh coi trọng anh, thực sự là không tưởng tượng được. Tôi thấy thật châm chọc, thực sự là hạ thấp phẩm vị của tôi. Sau này người ta có muốn so sánh mối tình đầu với mối tình hiện tại của Hạ Thanh, đem tôi ra so sánh với anh, đúng là một trời một vực. Nhưng mà thôi quên đi, ánh mắt hiện tại của Hạ Thanh coi như đã bình thường rồi, nên chuyện này cũng không tính toán nữa."
Mấy câu nói quanh co lòng vòng này đem lại cho người nghe tổn hại đến mức tận cùng, nhưng ngược lại lại đem người nói tâng lên tận trời.
Mang Phi lại không phải đồ ngốc, nghe liền hiểu ngay, trong nháy mắt liền nổi giận, hận không thể tiến lên tát anh một cái, lồng ngực phập phồng kịch liệt, lửa giận không ngừng cháy, An Tiêu Dao lại phong khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213956/chuong-2020.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.