An Tiêu Dao lại đột nhiên nhắm lại, lại một lần nữa mở, tia sáng trong phòng giam, cũng không sáng chói quá, anh không có cảm giác khó chịu như vậy trước mắt là một khoảng sáng, có chút mơ hồ, hình ảnh có chút mờ ảo.
Anh mơ hồ nhìn thấy, phía trước là một bộ y phục màu xanh đậm, khuôn mặt mơ hồ không nhìn rõ.
Anh cúi đầu nhìn Hạ Thanh, một lúc lâu, tầm mắt mới nhìn thấy rõ ràng.
Y phục trên người Hạ Thanh, cơ hồ đã rách hết, trên người toàn vết roi, dưới lưng là một mảng máu, thật đáng sợ, cả người cô nằm bò trên mặt đất, mái tóc đen dài rối tung, che mất khuôn mặt của cô, trên đùi quấn vải trắng, xích trên cánh tay, hàng loạt dấu vết của kim đâm.
An Tiêu Dao trong lòng cứng lại, khó có thể hô hấp.
“Thanh…”Anh muốn vén mái tóc của cô, muốn nhìn khuôn mặt của cô, nhưng lại không dám, ngón tay của anh run run, cô không thể như vậy, không thể yếu ớt nằm ở chỗ này.
Càng không thể vĩnh viễn nằm ở đây.
Hạ Thanh đột nhiên lật người, tóc để lộ ra khuôn mặt cô, con ngươi An Tiêu Dao co rụt lại, đột nhiên nhìn về phía người đàn ông, con ngươi ánh lên tia nhìn lạnh băng, anh nghiêm nghị hỏi, “Các ngươi dám…”
Người đàn ông cũng là người từng trải, không bị ánh mắt của anh làm cho hoảng sợ, ngang ngược nói, “Chúng tao có cái gì không dám? Thế nào, khuôn mặt có đẹp không, mày không thích cô ấy như vậy?”
Trên khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213908/chuong-1972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.