"Từ đó về sau, tôi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ làm gián điệp nữa." Nolan nhàn nhạt nói, "Gián điệp cũng là người, cũng có cảm tình, có một số việc chính mình không thể khống chế được, mình chỉ cần làm việc như vậy là đủ rồi."
Cố Thất Thất hoang mang nhìn Nolan, "Anh không oán hận tôi chứ?"
"Tôi đã sớm biết cô là gián điệp, có phẫn nộ, cũng có căm hận, thậm chí còn có nghĩ tới đem cô bắt lại bức cung, chỉ là tôi cũng không làm như vậy, cũng may mà đã không làm như vậy." Nolan nói, "Bây giờ, tôi đối với cô, không có yêu cầu gì khác, chỉ là hi vọng cô có thể có nhiều thông cảm, nhiều bao dung Xanh hơn nữa. Cô ấy với tôi không giống nhau, sẽ không thể tiếp nhận được sự thật này."
Ánh mắt Cố Thất Thất tối sầm lại, gật gật đầu, "Tôi biết, tôi không có tư cách trách cô ấy."
Nolan nhìn cách đó không xa là một Long Tứ trầm mặc, ánh mắt kia của nam nhân, nhìn chằm chằm anh, Nolan hơi nhíu mày nói, "Còn anh tôi ở bên kia, nếu như lúc nào tiện, cô hãy có vài lời giải thích với anh ấy."
Cố Thất Thất thùy mặt mày, không nói chuyện, Nolan xoay người đi giúp Hạ Thanh làm thủ tục xuất viện, dựa theo quy định của bệnh viện, nguyên bản Hạ Thanh như vậy không thể xuất viện nhanh như thế, chỉ là Nolan có đặc thù thông đạo, bệnh viện cũng không muốn gây chuyện, phê chuẩn Hạ Thanh xuất viện.
Tâm tình Hạ Thanh như thường, dường như chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213870/chuong-1934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.