Cô không nói tâm tình của mình thì Lục Trăn cũng sẽ truyền đạt lại cho Hạ Thanh.
Hạ Thanh là người hiểu chuyện, cũng không có cảm giác không thoải mái.
Lục Trăn đem điểm tâm cho cô "Tôi vừa mang tới cho Tiểu Tuyết một ít điểm tâm, tiện thể cũng mang cho cô một chút. Hai người là chị em nên chắc khẩu vị cũng giống nhau."
Đúng lúc Hạ Thanh đang đói, mở hộp ra nhìn thấy tất cả đều là món ăn cô thích, liền ngay đó tươi cười xán lạn, "Cám ơn."
"Cô cứ hễ gặp Tiêu Dao liền gặp tai nạn." Lục Trăn mỉm cười nói, "Từ năm trước đến năm nay, gặp gỡ anh ta liền không mang lại cho cô chuyện gì tốt cả. Đây là lần thứ mấy cô tới bệnh viện rồi?"
Hạ Thanh vừa ăn vừa nói, "Tôi cũng cảm thấy anh ta với tôi bát tự tương khắc, ra bệnh viện, càng xa càng tốt, tôi tuyệt đối muốn cách ca tai họa một chút, trên chân đã không biết có bao nhiêu vết thương rồi."
Lục Trăn cười to, "Cậu ta cũng xui xẻo, bây giờ người vẫn còn chưa tỉnh đâu."
"Có chị tôi ở đây, anh ta không chết được đâu." Hạ Thanh vô tâm vô phế, trong đầu cô lúc này vẫn chỉ quẩn quanh chuyện của cô cùng Cố Thất Thất, nên thật không có lo lắng quá cho An Tiêu Dao, trong đầu cô luôn tồn tại một loại tiềm thức, An Tiêu Dao sẽ không chết.
Tội của anh ta ngàn năm chưa trả hết, thì sao anh ta có thể chết đơn giản như vậy được.
Lục Trăn than buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213864/chuong-1928.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.