Vòng này là tượng trưng cho thân phận của anh, anh cũng từng giải thích qua, dây chuyền này với anh mà nói rất quan trọng, không có khả năng An Tiêu Dao tự chặt đứt vòng cổ của mình, trừ phi là anh gặp nguy hiểm.
"****!" Hạ Thanh nguyền rủa một tiếng, đem túi trang bị bên cạnh đeo lên lưng, vội vội vàng vàng vừa ra khỏi hang vừa cất vòng cổ của anh vào trong túi. Gió tuyết mịt mờ, cô bỗng thấy vui mừng, dường như bọn họ rời đi chưa được bao lâu. Dấu chân của bọn họ rất sâu nên vẫn chưa bị tuyết che phủ.
Hạ Thanh cấp tốc lần theo dấu chân của bọn họ mà truy đuổi.
Đáng chết!
Nhất định là nhóm người xã hội đen Nga chưa từ bỏ ý định lại đuổi tới. Mặc dù tuyết lở nhưng bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định.
Lần theo vết dấu chân, cô phán đoán nhân số cũng không nhiều, tối đa có khoảng năm người. An Tiêu Dao còn bị gãy chân, đi lại khó khăn, bọn họ không thể để An Tiêu Dao tự đi được, nhất định phải có người khiêng anh đi.
Vì thế nên không đi nhanh được.
Sau nửa giờ đuổi theo, cuối cùng Hạ Thanh cũng mơ hồ nhìn thấy bóng người.
Gió tuyết quá lớn, tiếng gió rít lấn át tất cả các thanh âm khác. Tuyết trắng mịt mờ che giấu đi tất cả dấu chân cùng bóng dáng người. Cô nhìn thấy rất mờ mịt, cũng không phải là rõ ràng, cũng không xác định được là có phải bọn họ hay không.
Giữa gió tuyết trắng xóa mịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213857/chuong-1921.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.