"Này, anh đây là muốn đem tôi bắt cóc đến vương bài tiết tấu sao?"
An Tiêu Dao bừng tỉnh hiểu ra gật gật đầu, "Đây là một ý kiến hay."
"Anh tưởng bở." Hạ Thanh cười, nhìn hai tay của mình sưng đỏ, hiếm khi nói chuyện nghiêm túc, "Mặc dù tôi đối với cái hệ thống này có một số quan viên rất có ý kiến, cũng không hài lòng những người ấy ngồi phòng làm việc cái gì cũng không làm chỉ biết làm theo mệnh lệnh của các nghị viên. Cũng bất mãn những người đem mạng của chúng ta xem như cỏ, chỉ yêu cầu mình thành tích được cao. Nhưng mà, những người này dù sao cũng là số ít."
"Như thế, một hệ thống quốc gia to như vậy, có rất nhiều rất nhiều người muốn đóng góp vì hòa bình thế giới, cũng có rất nhiều rất nhiều người đấu tranh chống tội phạm, các tướng quân đại đa số trung thành và can đảm, các người lính cũng đại đa số trung thành quốc gia, nhân phẩm vượt qua thử thách."
"Có một đám người cùng nhau nỗ lực như thế, tại sao phải đi?"
"Có lẽ ngay từ đầu tôi không thích bị trói buộc như vậy, bị quản chế cuộc sống, bây giờ đã thành thói quen, tôi cũng không cho là tôi là một người chính nghĩa, nhất định phải ở lại chống khủng bố đương một danh chống khủng bố tinh anh, tôi chỉ làm chuyện tôi muốn làm."
"Trước mắt, tôi muốn làm một chuyện, là tiếp tục đấu tranh chống phạm tội."
"Bao gồm các anh."
An Tiêu Dao hai tay gối lên sau đầu, mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213845/chuong-1909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.