Hạ Thanh giúp An Tiêu Dao cố định chân, may mắn loại xử lý đơn giản này bọn họ lúc là đặc công đều đã học để sống sót bê ngoài, đối với Hạ Thanh mà nói là việc rất nhỏ, An Tiêu Dao vẫn rất yên tĩnh, cũng không nói chuyện.
Hạ Thanh chính mình bận rộn, đem hai túi vũ khí lấy tới, chỉnh lý súng ống cùng đạn dược, trừ ba cây sô-cô-la, cũng không có thực phẩm, Hạ Thanh lấy ra một thanh sô-cô-la, lấy phân nửa đưa cho An Tiêu Dao, chính mình ăn phân nửa.
Hai người hôn mê một ngày, đều đã rất đói bụng.
Dính nước tuyết liền ăn, mặc dù sẽ không no, so với bụng đói cũng khá hơn nhiều.
Hạ Thanh để lại một ít dược phẩm, đem đại bộ phận súng ống vứt bỏ, chỉ để lại một ít súng lục nhẹ tiện cùng một thanh súng dài, lựu đạn để lại mấy, sửa sang lại túi trang bị, cô để An Tiêu Dao trên lưng, cô đem An Tiêu Dao kéo dậy, trực tiếp cõng anh đi.
Toàn bộ quá trình cũng không nói một tiếng, An Tiêu Dao bị ép chỉ có thể để cho cô cõng.
"Để tôi tự chiếu cố chính mình đi." Anh một đại nam nhân bị nữ nhân cõng, nhìn thế nào đều có điểm quái dị, lòng tự trọng cao ngất của An Tiêu Dao lần đầu tiên đã bị khiêu chiến, đây quả thực là khiêu chiến cực hạn của anh.
Anh còn chưa bao giờ nhếch nhác đến tình hình bị một nữ nhân chiếu cố như vậy.
"Chân của anh bị gãy, xin anh ý thức chính xác được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213833/chuong-1897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.