Đồng hồ của An Tiêu Dao đã bị đánh nát trong cuộc hỗn chiến, cũng phá hủy định vị của vương bài, hiện tại anh trông chờ tình báo viên cấp dưới có thể mau chóng tìm được tung tích của anh.
"Anh biết là ai tập kích anh sao?" Hạ Thanh hỏi, "Đám người này hỏa lực vô cùng lớn, tôi xem súng lục mà nữ đặc công kia dùng là súng lục của vương bài, thực sự là làm bậy, cảm giác gậy ông đập lưng ông thấy thế nào, thoải mái hay khó chịu?"
An Tiêu Dao không nhìn Hạ Thanh châm chọc khiêu khích, vẻ mặt mỉm cười nói hai chữ, "Thoải mái!"
"Bị điên!" Hạ Thanh phiết bĩu môi.
An Tiêu Dao nhắm mắt lại chứa đựng khí lực, hiển nhiên không muốn nói chuyện, Hạ Thanh hỏi vài câu cũng không thấy anh trả lời, nhịn không được thân dài quá chân đá anh, An Tiêu Dao mở mắt ra, "Đám người kia là do cô dẫn tới."
"Đừng có nói hươu nói vượn, trốn tránh trách nhiệm." Hạ Thanh bất mãn nói, "Đây là chuyện không thể nào."
An Tiêu Dao bình tĩnh nói, "Trên đời này vẫn chưa có người nào có bản lĩnh mò ra hành tung của tôi rõ ràng như vậy, cũng chưa từng có người có thể tìm ra tôi nhanh như vậy mà không làm cho tôi phát hiện. Trừ phi mục tiêu ngay từ đầu của bọn họ cũng không phải là tôi, cho nên mới bị tôi xem nhẹ."
"Nếu không phải tôi, chỉ có thể là cô."
"Cô nói cô là đặc công chính phủ, không đắc tội với người nào, ngươi tư dưới tiếp sinh ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213810/chuong-1874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.