Thế gian này, cũng không phải là có chuyện đều công bằng, anh yêu một người, người kia phải yêu anh, nếu là không yêu, đó chính là sai lầm, chuyện cũng không phải là như vậy, cũng không nên có loại suy nghĩ này.
Oán hận, chỉ là bởi vì mình không cam lòng.
Không quan hệ đúng sai, tình cảm không cách nào miễn cưỡng, anh hiểu được quá muộn, không cách nào đối mặt.
Có lẽ là anh vẫn cho là, anh và Cố Thất Thất có cơ sẽ kết hôn, sẽ dắt tay cả đời, cho nên sau khi phát hiện cô yêu người khác, mới có thể thất lạc, không cam lòng, loại tâm tình này, đều là chính anh không rộng lượng.
Không trách được cô đi trên đầu.
"Anh oán tôi, nếu không, anh cũng sẽ không tránh tôi thời gian dài như vậy, tôi hỏi bọn họ, cũng không ai nói cho tôi biết tung tích của anh, anh cố ý để cho bọn họ gạt tôi, không chịu gặp tôi, chẳng lẽ một đời đều không cùng tôi gặp mặt sao?" Cố Thất Thất cũng là một người rất cố chấp.
"Tôi nói rồi, tôi cần thời gian." Long Tứ bực bội rống một tiếng, "Lão tử yêu em nhiều năm như vậy, cũng tự mình đa tình cho là chúng tôi sẽ làm bạn cả đời, bây giờ hi vọng hụt, em còn không cho phép tôi một khoảng thời gian bình tĩnh sao?"
Cố Thất Thất hô hấp cứng lại, ngơ ngẩn nhìn anh, Long Tứ phẫn nộ nhắm mắt, tựa hồ liếc nhìn cô một cái đều không muốn.
Anh yêu cô... Cũng không là lần đầu tiên biết chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213792/chuong-1856.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.