Trên núi đều là lương thực tích trữ mùa đông, có đềui khi thợ săn sẽ vào trong núi đi săn một ít động vật, tự cấp tự túc, ngày qua rất tư nhuận.
Sau khi Long Tứ tới nơi này, vẫn luôn được nhà bọn họ chiếu cố, em trai nhà bọn họ là cao thủ săn bắn, cách ba bỏ năm chung quy đi săn đến thứ tốt, đều sẽ đưa tới một ít cho Long Tứ, thật ra là nghĩ tác hợp mỹ nữ cùng Long Tứ.
Bọn họ đi lại xem như là nhiều lần.
Long Tứ tâm tình không tốt, cũng không cùng cô nhiều lời, cũng không mời người vào nhà ngồi, trái lại mỹ nữ vô tâm nói một câu, "Bên ngoài có một cô gái rất kỳ quái, quần áo ăn mặc rất ít, một người ngồi ở ven đường, hình như bị ngốc."
"Cái gì?" Long Tứ nhíu mày, "Ở đâu?"
"Ngay phía nam" Mỹ nữ nói, Long Tứ đã đánh rơi túi, một hàng chạy ra cửa, cũng đã quên muốn mặc quần áo giữ ấm, trấn nhỏ phía nam là một rừng cây nhỏ, cũng không phải là lối vào, trên mặt đất có rất nhiều thân cây cành khô.
Cố Thất Thất ngồi ở trên một đoạn cây khô, ăn mặc vô cùng đơn bạc, rừng cây nhỏ gió lớn, lại rất trống trải, có vẻ cô rất đơn bạc, rất cô đơn, Long Tứ trong lòng vết thương như bị người xát ớt, nóng bừng đau đớn.
"Em đang làm gì?" Long Tứ gầm hét lên, một phen kéo Cố Thất Thất, thoáng cái lại không có biện pháp kéo cô dậy, Cố Thất Thất ngẩng đầu lên, khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213789/chuong-1853.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.