Cố Thất Thất đã rất lâu không thấy được sự nhếch nhác của Hạ Thanh, mặc dù nhếch nhác nhưng cũng có thể nhìn ra sự ngông nghênh từ cô.
“Không có việc gì, vật tới tay.” Hạ Thanh giơ giwo tay cầm tượng ngọc lên, cười rất xán lạn, xinh đẹp như lửa, “ừng này vết thương đổi lấy một trăm triệu, tôi thấy vẫn còn lãi.”
Cố Thất Thất mím môi, Các cơ quan của An Tiêu Dao, cũng không phải là có thể dễ dàng vượt qua, cô đã báo với AN Tiêu Dao, kết quả Hạ Thanh vẫn bị thương như vậy, nếu không báo trước, hậu quả sẽ như thế nào?
Cô nhìn phía sau Hạ Thanh, “Cô vẫn còn ở bên trong tòa thành?”
“Ở lầu một, cô giúp tôi xem xem thủ vệ ở đây, tôi có chút không thoải mái, sức lực không còn.” Hạ Thanh phải nói, phải có một người vẽ cho cô đường đi nước bước trong này, nếu trên người cô không bị thương, cũng không mất máu quá nhiều.
Rời khỏi đây, không thành vấn đề.
Bây giờ, thực sự là một vấn đề.
“Thanh, cho tôi xem vết thương trên người cô.”
“Tôi không sao, trời sắp sáng rồi, không đi thì không kịp mất.” Hạ Thanh cắt ngang lời Cố Thất Thất, “Tôi không sao, chịu đựng được.”
“Ở đây bảo vệ rất an toàn, mặc dù không như đặc công chuyên nghiệp cũng không thể khinh thường, tòa thành thực hiện cắt ca rất nghiêm ngặt, buổi tối cứ hai tiếng đồng hồ thay ca một lần, cho đến khi trời sáng, bọn hojddoir ca đến khi trời sáng, tôi xem sắc mặt cô rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213772/chuong-1836.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.