Nụ hôn của anh không điên cuồng như Lục Trăn, lại rất ôn nhuận, mang theo thâm tình cùng nồng hậu, nhìn như đều là Lục Trăn chủ động, mỗi lần lại sâu hãm trong ôn nhu ở anh, Nolan hôn cùng người của anh, hoàn toàn khác nhau.
Sau thời gian hôn nồng nhiệt thật dài, Lục Trăn vô cùng thân thiết cọ chóp mũi anh, "Nhớ tôi không?"
"Nhớ." Nolan trái lại thành thực, Lục Trăn cười, xoa hai má anh, anh là quá thành thực, anh đều không có ý tứ đùa giỡn, tâm tình Nolan rất tốt, một chút cũng không bị chiến tranh lần trước ảnh hưởng.
Lục Trăn cũng triệt để phóng tâm, chỉ cần trong lòng Nolan không để ý, anh cũng sẽ không chú ý loại chuyện này, chẳng sợ Nolan muốn hỏi, anh cũng sẽ thành thực trả lời, bọn họ căn bản cũng không có chính diện giao phong.
"Cậu gần đây có thời gian hơn?" Nolan hỏi, nắm tay anh, không có buông ra.
"Ít nhất so với anh nhiều." Lục Trăn mỉm cười nói, anh không nói cho Nolan, anh đang gặp bác sĩ tâm lí, cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi, vừa lúc bọn họ đều có thời gian có thể xử lý chuyện, gần đây cũng không chuyện gì xử lý, thời gian của anh rõ ràng rảnh rỗi.
Biết thân thể anh trạng thái không tốt, tuổi thọ không mấy năm, nếu không phải thời gian đặc biệt bận, anh cơ bản cũng có thể nhàn rỗi, Morgan cũng có thể một mình đảm đương một phía, lần này cỗ máy là quá trọng yếu.
Chờ thân thể anh tốt trước, có thể hay không cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213673/chuong-1737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.