Mười năm.
Không tri không giác, đã qua nhiều năm như vậy.
Năm đó anh yêu thương sâu sắc thiếu nữ, đã là nữ tử duyên dáng yêu kiều thành thục, nhưng mà, khí chất đó, ý nhị chút nào không thay đổi, thoạt nhìn vẫn là Tiểu Tuyết của anh, anh kiếp này, không ái mộ nữ tử.
Anh xa cô, gần như tuyệt vọng.
Vẫn không tin, cô đã tử vong, chờ anh dần dần tin, kiếp này cô thực sự cũng chưa về, cô lại đột nhiên không hề báo động trước, ra hiện ở trước mặt anh.
Đây là vận mệnh sao?
Cô cười đến thật là đẹp mắt, như quá khứ, Phương Đông cảm giác trái tim mình, trở lại thời gian mối tình đầu, phù phù phù phù nhảy, tim đập nhanh, khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nụ cười này ở trong óc của anh vô số lần hồi phóng, lại không có một lần, như vậy rõ ràng.
Giống như là ảo ảnh, anh không dám tiến lên, sợ tiến lên nữa một bước, này ảo ảnh liền tiêu tan.
Anh cũng đã từng mộng như vậy, ở trong mộng, anh nhìn thấy Tiểu Tuyết, dịu dàng cười, anh lại bắt không được, nụ cười của cô, khi tỉnh lại, một mảnh trống rỗng, cái gì cũng không có, anh rất sợ hãi loại cảm giác này.
Lục Trăn dư quang cũng thoáng nhìn qua Phương Đông, anh biết, mình làm như vậy nhất định là đúng, anh nhìn ánh mắt Tiểu Tuyết, nói không yêu, đây tuyệt đối là gạt người, tình yêu thứ này, bản thân anh cũng có, tự nhiên cũng biết, yêu một người, là dạng ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213669/chuong-1733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.