Trong phòng làm việc của Nolan, Lục Trăn đang ngồi gác chân lên trên bàn làm việc, nhìn trung tá Nolan đang phỏng vấn trong ti vi, cười đến rất tự hào. Mặc dù anh rất ghét bộ quân trang này nhưng không thể thừa nhận rằng Nolan mặc quân trang là thích hợp nhất.
Vóc người anh thon dài, khuôn mặt anh tuấn, bộ quân trang được mặc ở trên người anh hoàn mỹ khiến vóc người anh đẹp cao ngất, Lục Trăn nhìn vai anh, vuốt cằm như một sắc lang.
Sau này nếu người này ngồi vào vị trí tướng quân, không biết anh có mạng nhìn hay không, để một tướng quân ở bên dưới, đó là bao nhiêu... Hăng hái.
Lục Trăn lè lưỡi, liếm liếm một vòng trên môi, động tác như vậy làm lên đến một chút cũng không dưới hạ lưu.
Có một câu tục ngữ nói rất đúng, có dục không nhất định là có yêu.
Có thể có yêu, nhất định sẽ có dục.
Lục Trăn lại nghĩ đến thân thể chính mình bán tàn, trong lòng quả thực cùng quá phế nhân, một trận phập phồng, cao thấp bất ổn.
Nolan càng lúc càng mê người.
Bất kể là tướng mạo hay vóc người của anh đều rất hoàn mỹ, Lục Trăn bỗng nhiên phát hiện, mỹ nhân như thế mà anh chỉ có thể nhìn không thể ăn thì thật là đáng thương.
Đồng thời, Lục Trăn cũng oán thầm đám lão đầu kia, việc này xưa nay giao cho Michael, chả liên quan gì tới Nolan, vậy mà không ngờ lần này lại giao cho Nolan đi xử lý, thật sự là có một loại cảm giác nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213630/chuong-1694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.