Hạ Phong trầm mặc một trận, Tiểu Tuyết mỉm cười nói, “Cha, cha nếu có cái gì cần con giúp đỡ, con có thể giúp cha. Nếu cha nghĩ cần con giúp như lời cha đã nói, không như cha đem số liệu đưa cho con, sau khi con xem xong con sẽ cho người biết cái nhìn của con.”
Tiểu Tuyết làm một giả thiết to gan, giả thiết hạng mục Hạ Phong đang làm dở kia cùng virus trên người Lục Trăn có liên quan gì tới nhau. Bởi vì cô cũng phát giác ra được, tất cả virus trên người Lục Trăn đều ở trạng thái không ổn định.
Tùy thời sẽ có phản phệ nguy hiểm.
Đây không phải là virus đặc thù ổn định, rất hiển nhiên, cha của cô coi Lục Trăn là chuột bạch, đem tất cả những virus không thể khống chế gì đó dùng ở trên người Lục Trăn, ông muốn làm cái dạng thí nghiệm gì, ông cũng không biết.
Cô nghe Long Tứ nói, bọn họ thường lấy phạm nhân đến làm nghiên cứu, loại chuyện này thường xảy ra.
Công nghệ cao chính là hại người như thế. Hiện tại người nào cũng quý trọng tính mạng của mình như vậy, sao có thể nguyện ý tự nguyện tham dự một ít nghiên cứu nguy hiểm, bọn họ cũng yêu quý mạng của mình, chuột bạch cùng người dù sao cũng không giống nhau.
Thí nghiệm trên tiểu chuột bạch có thành công một vạn lần cũng không có nghĩa là dùng thí nghiệm đó trên cơ thể người có thể thành công.
Phạm nhân chính là cách tốt nhất của bọn họ.
Hạ Phong tự hỏi đề nghị của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213530/chuong-1591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.