Hạ Thanh cười lạnh, khóe môi Hạ Thần Hi cũng cầu lên lạnh lùng, nhưng rất nhanh biến thành yên lặng. Tiểu Tuyết nghiêm túc nhìn Hạ Phong, giọng điệu kiên định, “Cha, cha nói sai rồi, mười năm này, con được bọn họ chăm sóc chu đáo, lòng mang cảm kích, mặc kệ bọn họ cần con làm cái gì, con cũng có thể giúp. Con là hộ lý của bọn họ, cũng là kỳ tích của bọn họ.”
“Nếu là bọn họ cần con, con nhất định sẽ ở bên cạnh bọn họ, con không có suy nghĩ khó chịu như vậy, ngược lại, con rất vui vẻ. Qua nhiều năm như vậy, có bọn họ làm bạn, con mới có một gia đình, bọn họ cũng là người nhà không huyết thống của con, cũng là tay chân của con.”
“Con rất thích gia đình này, cha không cần lo lắng cho con. Con rất cảm kích cha đã thương yêu con như vậy.”
Hạ Phong không vui, sắc mặt trầm xuống, con ngươi đen kịt xẹt qua một mạt sắc bén, lại chậm rãi che giấu, không muốn cho người khác thấy rõ ràng, Hạ Thần Hi biết, cha của cô đang nổi giận.
Hạ Thần Hi đúng lúc mở miệng, “Cha, bây giờ cuộc sống của chị rất tốt, đối phương cung cấp phòng thí nghiệm cho chị, chị có thể làm những thí nghiệm chị thích. Lúc bọn họ gặp chuyện không may, chị có thể cứu bọn họ, làm bác sĩ của bọn họ như vậy đủ rồi. Bọn họ đối với chị rất tốt, cung cấp cuộc sống như ý muốn của chị, cha không nên làm khó chị, mọi người đều ở New York, có thể thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213528/chuong-1589.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.