“Tiểu Tuyết, tôi làm không được, tôi vừa nghĩ tới bọn họ, liền hận không thể đem bọn họ băm thành vạn mảnh.”
Tiểu Tuyết thấm thía lời nói của anh, “Cả đời này tôi cũng không hiểu được hận một người là như thế nào, hận một người rất vất vả, bọn họ gây ra thương tổn quá lớn cho anh, nhưng cũng là duy nhất bọn họ mới có thể cứu mạng anh.”
“Lục Trăn, chết đi thì có gì tốt, anh chết đi, Nolan sẽ đau khổ, tôi thương tâm, mọi người đều rất thương tâm, lời hứa của anh cùng đám người Tiêu Dao ước định khi về già sẽ cùng nhau ở trên một đảo nhỏ không tên ngắm nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn thì tính như nào?”
“Anh đều quên sao?”
“Cha tôi cùng anh, chỉ là một người lạ, ông ý khiến anh bị thương tổn, anh muốn giết ông ý không có sai và sẽ không ai nói gì cả. Nhưng mà, đám người Tiêu Dao cũng là người quan trọng nhất của anh, lời hứa của anh đối với bọn họ rõ ràng có thể làm được, anh lại muốn để cho bọn họ thất vọng sao?”
“Vì một người rất không quan trọng lại làm tổn thương những người quan tâm mình, Lục Trăn, đây không phải là tác phong của anh.”
“Hứa với tôi, cho ông ta một cơ hội, cũng như cho các anh một cơ hội cùng nhau nhìn mặt trời mọc và lặn.”
Nữ tính ôn nhu vĩnh viễn là vĩnh hằng.
Tâm huyết của người đàn ông trong nháy mắt đã bị lung lay. Không ai có thể cự tuyệt lời nói thấu đáo của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213524/chuong-1585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.