Chương trước
Chương sau
“Tôi vẫn như cũ không có biện pháp thản nhiên mà đối diện đám người, tôi vừa nhìn thấy người khác tới gần tôi, tôi liền muốn giết anh ta, tôi không có biện pháp... Tôi tựa như một phế vật, phế vật, tôi ngay cả một đứa nhỏ cũng không dám chạm vào, anh hài lòng sao? Anh hài lòng sao? Ha ha ha...”

Tiếng cười đau khổ vang vọng trong hẻm tối ẩm ướt và u ám.

Nolan nhìn thấy Lục Trăn sụp đổ.

Anh thiếu chút nữa đối với chính mình cho một cái tát, mong muốn của anh, dẫn đến Lục Trăn sụp đổ.

Anh là một thiếu tá chống khủng bố, ngay cả khi điều tra án vụ án đều cần tiến hành theo tự nhiên, không thể nhanh, anh làm sao có thể yêu cầu Lục Trăn bị thương sau sáu tháng, lần đầu tiên bước ra đám đông là có thể chấp nhận được.

Trong tiềm thức của anh rõ ràng, Lục Trăn vô pháp tiếp thu, anh biết rất rõ ràng, Lục Trăn sẽ tuyệt vọng, sẽ sụp đổ, vì sao anh còn phải làm như vậy?

Chỉ là bởi vì Lục Trăn nói chia tay, anh bị tổn thương, anh cảm thấy tuyệt vọng, nên anh cũng làm cho Lục Trăn cảm thụ tuyệt vọng này.

Tại sao anh có thể làm ra sự việc tàn nhẫn như vậy?

Đây không phải là mong muốn của anh.

“Tiểu Trăn, đứng lên, chúng ta đi về, có chuyện gì, trở về rồi hãy nói, cậu muốn làm gì, tôi đều tùy cậu.” Nolan luống cuống tay chân đi ôm Lục Trăn, Lục Trăn lại đối với anh một trận tay chân đấu đá, một cái tát còn ném trên mặt Nolan.

Nolan chỉ biết đem anh ta ôm đến trong lòng, nặng nề ôm anh ta, “Tiểu Trăn, xin lỗi, cậu muốn thế nào cũng có thể, tôi nhận, chỉ cần cậu có thể cảm thấy thoải mái một ít, cậu muốn thế nào đều tùy cậu.”

“Cút!” Lục Trăn vô tình đá một cước vào trên người Nolan, anh ta biết cái này không thể trách Nolan, anh ta chỉ bất quá cho hả giận mà thôi. Anh ta đánh giá cao chính mình. Anh ta cho rằng, anh ta có thể, có thể khắc phục.

Không ngờ, anh ta vậy mà không chịu được một kích như thế.

Lục Trăn lúc nhỏ kiêu ngạo, cứng rắn, chưa từng có cái cửa ải khó khăn nào chính anh ta không thể đi qua. Lúc hạ quyết tâm một lần nữa muốn đứng lên, lại nghe đến chính mình sống không còn lâu. Trong lòng chứa hận, càng muốn phát ra, chứng minh chính mình chắc chắn có thể đứng lên tốt.

Ai biết, kết quả không như ý người.

Đối với sống chết, bản thân anh rất xem nhẹ. Nhưng mà, sau khi yêu Nolan, anh đột nhiên rất sợ chết. Cũng không phải là bản thân sợ chết, mà là sợ anh và Nolan sẽ không còn được gặp lại nhau, bọn họ không sống cùng nhau trong một thế giới

Rất sớm trước đây, sư phụ nhắc nhở bọn họ, nếu không có chuẩn bị sẵn sàng tâm lí để xây dựng một gia đình, thì không nên yêu người khác, hại người hại mình.

Xem ra chuyện Lý Hoan Tình cùng Mục Vân Sinh mười năm này thương tổn đến lẫn nhau, vết thương nhẹ, Lục Trăn đối với tình yêu càng nhượng bộ đối phương, anh muốn hưởng thụ người khác yêu, lại không muốn trả giá tất cả tình yêu của mình.

Đến khi gặp gỡ Nolan.

Lục Trăn nghĩ tự giễu, lúc trước sư phụ chưa nói với anh, nếu anh yêu một người, lý trí không thể quyết định.

Chờ lúc anh phát hiện, anh sớm liền phát hiện, không phải anh không thể.

Chỉ là, anh có một đoạn cảm tình như vậy, lại không có số phận như vậy.

“Tôi ở bên cạnh cậu, thực sự làm cho cậu thống khổ như vậy sao?” Nolan ánh mắt khó hiểu, ngưng tụ trong không khí ẩm ướt, bọn họ vô pháp nói ra khỏi miệng bi thương.

Những ngày trước bọn họ rất tốt, Lục Trăn tâm trạng nhiều vui vẻ, cũng không có dấu hiệu của chia tay, vì sao đột nhiên liền nói chia tay? Nolan cũng không hiểu, anh biết bây giờ chấn thương của Lục Trăn vẫn chưa khỏi hẳn, tính khí táo bạo lại nhiều lần.

Nhưng mà, anh không cho là anh ta sẽ mất đi lý trí, chia tay đọng ở bên miệng, nếu anh ta nói là chia tay, nhất định là muốn chia tay, anh cũng không phải phụ nữ, sẽ lợi dụng chuyện như vậy dò hỏi tình cảm của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.