“Anh ta gọi là Phương Đông, là mối tình đầu của chị, nếu chị không phải mất tích nhiều năm như vậy, dự đoán đứa nhỏ hai người sẽ rất lớn, chị cũng rất yêu anh ta, tạo hóa trêu ngươi, nhiều năm như vậy, chị không ra, vẫn ở phòng thí nghiệm, không cùng Hỏa Vân đã từng quen biết, nếu là đã từng quen biết, chị nhất định nghe nói qua anh ta.” Hạ Thần Hi đem chuyện năm đó của bọn họ nói một lần, Tiểu Tuyết cùng Phương Đông là thanh mai trúc mã, cơ bản không có gì trắc trở.
Chỉ là, tách ra thời gian quá dài, sắp tới mười năm.
“Chị không nhớ rõ...” Tiểu Tuyết nói, có chút xót xa trong lòng, “Đã mười năm, anh ta hẳn là kết hôn sinh con đi.”
“Không có!” Hạ Thần Hi nhẹ giọng nói, “Anh ta không có cưới vợ sinh con, vẫn luôn yêu chị, chẳng sợ chị đã chết, trong phòng của anh ta, toàn là ảnh chụp của chị, tất cả đều là hồi ức thuộc về của hai người. Em không biết chị bây giờ là yêu người khác phải không, nhưng em cảm thấy chị có quyền được biết điều này, nếu là chị tự mình nghĩ đến, đó là không còn gì tốt hơn, tỷ tỷ, chị sẽ đi gặp anh ta sao?”
Tiểu Tuyết cúi đầu, mười ngón giao nhau, hơi có chút run rẩy, kỳ thực, cô không có nói cho Hạ Thần Hi, mấy năm nay, vẫn luôn làm mộng một người nam nhân cùng hoa bách hợp, một danh thiếu niên tuấn tú, một mảnh hoa bách hợp thuần khiết.
Là ký ức cô trong mộng đẹp nhất, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213471/chuong-1530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.