“Lục Trăn, cậu có quyền lợi phát tiết cậu thống khổ, cậu bị thương, tôi không để ý, mặc kệ cậu nói cái gì, tôi cũng sẽ không sinh khí, chỉ là, phát tiết đủ rồi, cậu qua đây nghỉ ngơi, thân thể của cậu rất suy yếu, đừng ngồi.” Nolan nói, nghĩ tới đi ôm cậu đi nghỉ ngơi, Lục Trăn lui về phía sau, Nolan thực sự không có biện pháp, hiện tại Lục Trăn tránh anh như rắn rết.
“Tốt, tôi không đi qua, cậu đừng cử động nữa, lại phía sau liền đụng tới sô pha.” Nolan đừng xa, Lục Trăn cho rằng khoảng cách an toàn.
Anh nhìn ánh mắt của Lục Trăn, vẫn luôn rất yên lặng, hình như Lục Trăn chỉ là sinh bệnh, cũng không không ổn.
“Vì sao không mắng tôi?”
“Tôi tại sao muốn mắng cậu?” Nolan bật cười, “Cậu không muốn nói, tôi không biết cậu trải qua cái gì, nhưng tôi biết, nhất định không dễ chịu, có lẽ cậu một đời đều không muốn nói cho tôi biết.”
“Nếu như tôi trải qua như cậu trải qua những thứ ấy, khả năng tôi so với cậu còn không bằng, tôi khả năng đã chết, tôi khả năng đã sớm điên rồi.”
Lục Trăn lạnh lùng cười, đối với trong lời nói của Nolan, bất trí một từ.
Nolan nói, “Kỳ thực, cậu biết không? cậu rất kiêu ngạo, ngục giam kia bắt giam chính là toàn thế giới bạo lực nhất, tội phạm máu tcậu nhất, không thể nào chạy trốn, rất nhiều người ở nơi đó một tuần liền tự sát, phát điên, một khi đi vào, không ai có thể ra ngoài, mặc kệ người nhiều kiêu ngạo.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213446/chuong-1505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.