Lục Trăn nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, trời đã sắp sáng, mờ mịt, Lục Trăn nghe thấy thanh âm rót nước, lại không muốn đi nhìn Nolan, sợ chính mình thốt ra, nói ra một ít lời thương tổn.
Lục Trăn cần yên lặng một chút.
Nhưng mà, thực sự nhịn không được, quay đầu nhìn bóng lưng của Nolan, đột nhiên con ngươi mở to đến cực hạn, nhất thời ngốc ở nơi đó...
...
Nolan rót nước xong xoay người lại, tiến đến bên môi Lục Trăn, cả người Lục Trăn ngốc đến không có phản ứng, mắt thẳng tắp nhìn Nolan.
“Làm sao vậy?”
Nolan lo lắng lo lắng hỏi.
Lục Trăn phục hồi lại tinh thần, khóe mắt hung hăng co rụt lại, như là con báo lợi hại, phát ra ánh mắt đen tối, Nolan thậm chí cảm giác được tầm mắt Lục Trăn, mang theo một cỗ hận ý, Nolan lạnh thấu tâm.
Lục Trăn hận mình?
Lục Trăn trách mình không tới đúng lúc cứu anh ấy sao?
Không, Lục Trăn không phải là người như thế.
Lục Trăn há mồm, đem nước uống hết, yết hầu khô rát, cuối cùng cũng có một ít cảm giác thoải mái, nước lạnh không ngừng cọ rửa yết hầu, Lục Trăn khổ sở cuối cùng cũng hàng thấp một chút điểm.
“Nolan...” Lục Trăn thanh âm nghe rất bình tĩnh, “Hoa sen trên vai anh là chuyện gì xảy ra?”
Thân thể Nolan cứng đờ, đột nhiên minh bạch, Lục Trăn vì sao khiếp sợ như vậy.
Phản ứng của Nolan, chọc đau đến tâm Lục Trăn.
Lục Trăn đột nhiên cầm lên một khẩu súng trường bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213384/chuong-1443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.