Chương trước
Chương sau
Ước chừng đi cả đêm, không nhìn tới một người, anh chỉ có thể dọc theo dấu chân vẫn đi phía trước, Nolan sinh tồn ở trong rừng nhiệt đới cũng không tính rất nhiều, nhưng anh cũng biết, loại địa phương này không thể dừng lại trên một giờ trở lên, bằng không, anh có thể liền chết ở chỗ này.

Dưới bụi cây không biết lúc nào đột nhiên bò ra một con rắn, trong nháy mắt sẽ muốn mạng của anh, hình dạng bọn chúng cùng lá khô không sai biệt lắm, nói không chừng đều không có biện pháp đi phân biệt, ở đây Nolan hành động đặc biệt cẩn thận từng li từng tí.

Đột nhiên, anh gửi thấy được mùi vị thịt thối, Nolan rất nhanh đi về phía trước, một cỗ thi thể nằm trong đầm lầy, chính xác mà nói, đã là một bộ hài cốt, trừ đầu, bộ phân thịt trên người đều bị phân chia cho động vật.

Chung quanh anh còn một mảnh hoa ăn thịt người, càng không còn lại thứ gì, thoạt nhìn đặc biệt khủng bố, bởi vì ở đầm lầy, ăn mòn vật nhiều hơn, thi thể hư thối được nhanh, trên người chỉ còn có trang phụ rách nát.

Đây là người của Hồng Sư.

Cũng không phải là Lục Trăn.

Bốn phía là dấu chân phi thường mất trật tự, bốn phương tám hướng mà chạy đi, Nolan nghĩ thầm, bọn họ ở nơi này khả năng đã bị dã thú công kích, hình thức ở trong rừng rậm này, chỉ cần anh có thể sống tiếp, đuổi theo kẻ thù của anh, anh có thể lợi dụng rừng sâu dã thú giúp anh giải quyết xong toàn bộ.

...

Lục Trăn tựa ở một chỗ phía sau tảng đá thiên nhiên nghỉ ngơi nhìn vết thương trên cánh tay mình nhịn không được tuôn ra một tiếng thô miệng, TMD, anh đem túi trang bị của mình đổ ra, đến lúc anh đổ ra, trong trang bị không có bao nhiêu.

Tất cả đều là một ít thuốc hạ nhiệt độ, không có gì dùng, tức khắc Lục Trăn đem thuốc hoàn nghiền nát, rơi tại miệng vết thương, đơn giản dùng vải xô quấn lại, đã qua hai ngày hai đêm, anh mới có cơ hội thở khẩu khí, mới có thể băng bó vết thương.

Đây là phát súng của Tiểu Báo đả thương cánh tay của anh, bọn họ cũng là một đường dọc theo vết máu truy đuổi anh qua đây, vết máu khô, anh mới an toàn một ít, anh xác định, anh đã đem lính đánh thuê của Hồng Sư ném ở sau người.

Hai ngày hai đêm không ăn, Lục Trăn có chút đói, may mắn trang bị có nước, cũng có một bình nước, anh dọc theo đường vẫn bổ sung, cũng không đến mức thiếu nước, chỉ là, ở đây có thể ăn gì đó quá ít.

Trừ phi săn thú, nhưng săn thú lại không thể ăn thịt sống, anh vừa trải qua đầm lầy không bao lâu, trên người tất cả đều là mùi vị mục nát, Lục Trăn xưa nay yêu sạch sẽ, khó có thể chịu đựng, trong rừng rậm nguyên thủy này còn chưa có sông.

Lục Trăn thực sự quá mệt mỏi, dựa vào tảng đá nghỉ ngơi, lại nằm bò trên đất nghe âm thanh, phạm vi 3 km cũng không có người, thời gian anh ở đầm lầy đem bọn họ dẫn vào trong vòng vây hoa ăn thịt người.

Cũng không biết có hiệu quả hay không, bọn họ quá nhiều người, lại rất lợi hại, anh chỉ có thể dùng trí, để cho bọn họ phân tán, anh cơ hội sinh tồn cũng là cao một chút, mắt thấy trời đã sáng, Lục Trăn trên lưng trang bị, nhìn nhìn bên cạnh cây cối rậm rạp, anh bò lên trên một thân cây.

Cây này rất lớn, thoạt nhìn có trên trăm năm, lá cây rất rậm rạp, Lục Trăn biết đây là thực vật gì, xem như là giữa rừng sâu nguyên thủy, có vẻ hiếm thấy không có trở thành độc vật môi trường nuôi cấy thực vật.

Anh trèo đến chắc một dặm, lợi dụng lá cây rậm rạp đem mình che giấu, càng đem trang bị phóng tới bên cạnh, anh bứt lá cây, phóng tới trong miệng nhấm nuốt, nuốt xuống.

Lá cây này nhiều nước, không độc, Lục Trăn tạm thời có thể tìm thấy được thức ăn. Anh có thể giải quyết vấn đề nước uống, lại có thể giải quyết vấn đề dạ dày của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.