Editor: duong lieu
“Thật vô tình, anh không phải nhớ anh ta hai mươi năm sao? Thấy qua một mặt liền không muốn gặp, thực sự là vô tâm vô phế.” Nolan cười lạnh.
Lục Trăn nói, “Anh ta cũng không nhớ tôi, tôi tại sao muốn nhớ anh ta?”
Nolan, “...”
Tiểu hỗn đản, ai nói tôi không nhớ anh?
Chỉ là, lời này nên nói như thế nào cấp Lục Trăn nghe.
Lục Trăn nói, “Tôi biết anh ta sống được tốt, quên đi, không nhớ tôi liền không nhớ rõ, dù sao đã nhiều năm như vậy, còn có ai sẽ nhớ tôi, tôi hồi bé cũng rất phiền người, dự đoán rời đi anh ta, anh ta đều rất vui vẻ.”
Nolan giận, anh ta hồi bé phiền người???
Kia mặt tiểu bánh bao như nhau đáng yêu không biết nhiều người đau.
“Nghe giọng điệu tang thương này, anh rất thất vọng?”
“Không có!” Lục Trăn nhàn nhạt nói, “Tôi tại sao phải thất vọng? Tôi với anh ta lại không có chờ mong.”
Nolan trong lòng nín một hơi, nhất thời không có thể đi lên.
Quả nhiên là một tiểu phiến tử, với anh không chờ mong, cũng không thất vọng, thấy qua một lần, không phải người trong tưởng tượng của anh ta, anh ta cũng sẽ không gặp lại, nguyên lai Daniel ở trong cảm nhận của anh ta, là tồn tại như vậy.
Nolan thật cảm thấy bị Lục Trăn làm thương tâm.
Loại tâm tình khó chịu này, so với Lục Trăn không yêu anh, càng làm anh điên cuồng.
Anh cứ ngốc như vậy, bị Lục Trăn ba lần bốn lượt thương tổn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213323/chuong-1382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.