Vừa nhìn thấy người trong bức họa, Nolan thiếu chút nữa phun ra máu.
Những người này đem anh vẽ thành một thanh niên da trắng bạch môi hồng, bộ dáng phấn nộn, một chút cũng không giống, Nolan quả thực nghĩ muốn cốc cho người vẽ tranh một cái vào đầu.
Các ngươi xác định không phải là vì có lệ cho Lục Trăn sao?
Lục Trăn nhìn bức tranh, đập bàn cười to.
Anh đưa ra hai trăm đôla rồi đuổi cậu thanh niên kia đi. Dù sao anh cũng chẳng trách bọn họ, dù sao đã qua nhiều năm như vậy, cũng phải hai mươi năm rồi, ai còn có thể nhớ bộ dáng của một người không thân quen 20 năm trước như nào chứ. Cho dù là người có ký ức tốt đi chăng nữa thì không phải người quan trọng của họ, họ cũng cảm thấy mơ hồ.
Ngay cả màu mắt của Daniel cũng có thể nhớ lầm, Lục Trăn cũng không trông chờ bọn họ có thể vẽ ra chuẩn xác, nhưng cũng thật là đáng yêu.
Mặt Nolan âm trầm, Lục Trăn đương nhiên không biết duyên cớ, giơ chân dung lên nói, “Ai, sau này con trai của anh chắc có hình dáng như này đây.”
“Cút!” Đúng là đồ không lương tâm, không thèm nói chuyện nữa. Lục Trăn cười ha ha, vô cùng vui sướng. Tâm tình của Nolan, quả thực rất nhiều phiền muộn.
Bức tranh kia đã biến thành trò cười nhạo của Lục Trăn.
“Lục Trăn, cậu thật cố chấp, người này đối với cậu thật quan trọng.” Nolan lại hỏi một lần nữa, “Cậu nói không quan trọng, vậy cậu cứ cố chấp tìm kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213299/chuong-1358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.