Lục Trăn gật đầu, “Trước đây tại đây tôi có quen một người, tôi nghĩ tìm xem anh ta bây giờ như nào.”
Nolan cảm thấy xúc động, nhưng lại nhịn xuống, anh cũng không biết vì sao anh có thể nhịn xuống như thế. Kỳ thực, cũng không có gì, chỉ là chính mình muốn nhìn bạn bè thời thơ ấu của mình như nào thôi.
Tình cảm của anh đối với Lục Trăn cùng tình cảm của Lục Trăn đối của anh cho tới bây giờ cũng không đúng đắn.
“Là người rất quan trọng sao?”
Lục Trăn nghĩ nghĩ, người quan trọng? Ai cũng nói anh chả có cái gì gọi là quan trọng cả? Lục ca ca thờ ơ nói, “Cũng không có gì là quan trọng cả.”
Tâm Nolan cũng lạnh.
“Đã không quan trọng vậy thì anh đi tìm người đó làm cái gì?”
Lục Trăn nói, “Không làm gì, dù sao chúng tôi cũng ở chung một khoảng thời gian, nên tôi muốn xem hiện tại anh ta đang làm gì, sống có tốt hay không, ai mà chẳng có một hai người bạn lúc nhỏ chứ.”
Nolan trầm mặc không nói, xoay người lên lầu. Anh cùng Lục Trăn nói xong vài câu sẽ cảm thấy tức giận. Ở trong lòng Lục Trăn coi anh không có ý nghĩa như vậy, xem ra anh thật ngu xuẩn.
Lục Trăn chống đầu, khẩu thị tâm phi(lời khác lòng) là cách thức anh thường dùng.
Tại sao anh không muốn thừa nhận với Nolan là anh đang đi tìm người quan trọng, dựa vào cái gì muốn cho Nolan biết, anh đang tìm người.
Nolan lại nghĩ như thế nào?
Mặc kệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213295/chuong-1354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.