Sana đích xác chỉ có một người con nuôi danh nghĩa là anh thôi. Khi đó, trong trang viên có rất nhiều đứa nhỏ, anh là người thừa kế duy nhất danh chính ngôn thuận. Có lẽ, ông ta cũng không ngờ chuyện sẽ biến thành như này.
Lục Trăn nghĩ nghĩ, “Trên trấn nhỏ có người nào tên gọi là Daniel không?”
“Không có!” Tiểu thanh niên nói.
Lục Trăn nghĩ thầm, người này bảo thấy qua anh, có phải cũng đã gặp Daniel hay không? Anh đột nhiên vui vẻ, “Cậu nói thấy qua tôi, vậy cậu có thấy qua một bé trai nào khác bên cạnh tôi nữa không? Anh ta tên gọi là Daniel, cao hơn tôi một chút, cậu còn nhớ anh ta hình dáng như nào không?”
“Tôi không ấn tượng.” Tiểu thanh niên nói, “Kỳ thực, tôi cũng là thấy anh từ phía xa xa một lần, bọn họ đều nói, anh không thích tiếp xúc với ai, không nói lời nào với ai bao giờ, cũng chưa từng thấy người khác nói chuyện gì với anh bao giờ cả.”
Lục Trăn nhíu mày, năm đó anh ở chung với Daniel một thời gian không tính rất dài, nhưng tóm lại sẽ có người thấy.
“Rất ít những đứa nhỏ trên trấn nhỏ ra ngoài làm việc phải không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cậu có thể quay về giúp tôi hỏi thăm một chút tình hình được không? Năm đó có thể có người thấy tôi cùng một bé trai khác hay cùng nhau chơi đùa, chúng tôi thường xuyên ở đám cây ngô đồng trên đường nhỏ thổi kèn ác-mô-ni-ca, người đến người đi, nhất định sẽ có người thấy.” Lục Trăn trầm giọng nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213292/chuong-1351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.