Anh thiếu chút nữa quên mất, Nolan bưng đầu, trong lòng khó chịu, may mắn hình xăm trên bả vai nhỏ, Lục Trăn không thấy được, may mắn như vậy, mặc dù chỉ có một người nhớ kỹ những thứ ký ức ấy, cũng là hạnh phúc.
Anh cũng muốn Lục Trăn nhớ tới, nhưng không phải phương thức này.
Nolan thiếu tá chỉnh lý vạt áo tốt, âm thầm nhắc nhở chính mình, tiếp theo cần phải cẩn thận nhiều hơn nữa, không thể lại để Lục Trăn thấy hình xăm, nếu không, anh cư xử thế nào, Lục Trăn sẽ có ý kiến gì?
Lục Trăn bơi hai vòng trở về, nhìn thấy Nolan ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trên sô pha, đang chơi game trên laptop, anhkinh ngạc đến cực điểm, "Cậu sao lại không bơi?"
"Không có hứng thú." Nolan nhàn nhạt nói.
Lục Trăn miệng trương thànhhình chữ O,.
Không có hứng thú thì ngay từ đầu đừng đi xuống a, chẳng lẽ nhìn ca ca cứ khát khao như vậy, đến cả mỹ nhân đều muốn cùng một chỗ với anh như vậy rất nguy hiểm, thế nhưng, lại khát khao tới mức nào cũng sẽ không đổ gục tiểu mỹ nhân thiếu tá đi.
Anh sợ ăn không tiêu.
Tức khắc Lục Trăn trưng ra bộ dáng kiêu ngạo bơi như cá heo ở trong nước, ánh mắt Nolan có chút sâu xa, không khỏi cũng có chút hoảng hốt, kỳ thực cùng anh như vậy, không nói công sự, không muốn giữa bọn họ là thân phậnđối địch.
Khó có được hòa bình, anh là hài lòng đi.
Nếu không, vì sao mềm lòng như vậy.
Lục Trăn bơi hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213248/chuong-1307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.