Editor: Kina.
"Anh đã không thích tôi xuất hiện ở bên cạnh anh, vì sao anh muốn tùy ý ra vào thế giới của tôi, anh còn hỏi tôi có nguyện ý hay không sao?" Nolan trầm giọng hỏi, mơ hồ dẫn theo một tia lửa giận, Lục Trăn biết, anh đã chọc giận tới Nolan.
Chỉ là, chính anh cũng rất bất đắc dĩ, có một số việc, rất khó giải quyết viên mãn.
Trừ phi một bên nhượng bộ.
Bầu không khí lạnh xuống, Lục Trăn không chủ động nói chuyện, giữa bọn họ, vô cùng trầm mặc, trầm mặc đến đáng sợ.
Trong quán rượu, âm nhạc du dương không ngừng truyền đến.
Đây là một quán bar không tính là quá đông, âm nhạc rất nhẹ nhàng, tao nhã, có mùi vị của thời trung cổ cổ điển, Lục Trăn trầm mê trong âm nhạc, tạm thời thả lỏng thần kinh, không nghĩ đến chuyện phiền lòng này nữa.
An Tiêu Dao nói đúng, mọi việc đều có một giới hạn.
Anh và Nolan thiếu tá, đã qua giới hạn.
Đúng sai thị phi, rất khó xác định.
"Nolan, ở trong mắt anh, tôi là hạng người gì?" Lục Trăn hỏi.
Thần sắc của Lục Trăn rất biếng nhác, phóng túng, thậm chí có thể nói là ngả ngớn, Nolan nguy hiểm nheo mắt lại, Lục Trăn là có ý gì?
Đoán không ra ý tứ Lục Trăn, Nolan cũng ăn ngay nói thật, "Anh là người vô tâm vô phế nhất tôi từng gặp, vô tình, giả dối."
Miệng Lục Trăn há to, cực kỳ kinh ngạc, "Tôi không có một điểm tốt?"
"Anh có cái gì tốt?"
Lục Trăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213231/chuong-1290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.