"Cám ơn cậu đã giúp đỡ chúng tôi." Lục Trăn cười đến vô cùng xán lạn, "Có lẽ, tôi có thể suy nghĩ cung cấp cho cậu một hai đầu mối."
"Không cần." Nolan thiếu tá châm chọc nói, "Loại tình báo này cũng không phải là miễn phí, tôi cũng không dám cùng anh trao đổi. Anh muốn Bor chết, chẳng qua là bởi vì bây giờ ông ta đang cản trở con đường của các anh, anh muốn mượn đao giết người. Không có Bor, thị trường súng ống đạn dược ở Bắc Mỹ, các anh chiếm được càng không kiêng nể gì cả. Sợ rằng đến lúc đó các anh ai cũng không coi ra gì."
Thiếu tá không phải đồ ngốc, Lục Trăn có chủ ý gì, trong lòng anh sáng như tuyết.
"Cậu làm như thế nào để được công tư rõ ràng?" Lục Trăn tò mò hỏi, một bên yêu mình, một bên còn có thể lý trí như thế? Trên đời tại sao có thể có loại người này? Thực sự không thể tài nào tưởng ra được.
"Lục Trăn, nói thật cho anh biết chuyện này." Nolan thiếu tá nói, "Tôi sống ở trên đời, một nửa sống trong hiện thực, một nửa sống trong mộng ảo."
Cho nên, tôi phân được công tư rõ ràng.
Lục Trăn trở lại nhà mình, trầm mặc ngồi ở trên sô pha, không nói lời nào, đây là gian phòng riêng của anh. Ngoài cửa sổ là thành thị, ngọn đèn dầu sáng sủa, vô cùng ấm áp, mọi người thường nói, khi đèn đường bất lên mỗi nhà đều có sự ấm áp.
Anh ghét ấm áp, anh thích bóng đen.
Bởi vì bóng đen sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213221/chuong-1279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.