Lâm Nhiên vì việc này, áy náy rất nhiều năm.
"Giai Vân, làm sao vậy? Đứa nhỏ không có sao chứ." Hạ Thần Hi thấy sắc mặt cô không tốt, cuống quít hỏi cô.
Tiết Giai Vân lắc lắc đầu, đứa nhỏ không có việc gì.
Đã là buổi trưa, hai người ở bệnh viện xoay tới xoay lui một khoảng thời gian, cơm trưa còn chưa có ăn, Hạ Thần Hi có chút đói bụng, hai người cùng đi một nhà hàng chọn phòng ăn quen thuộc, Tiết Giai Vân có chút trầm mặc, Hạ Thần Hi cũng không biết cô làm sao vậy.
Hỏi mấy lần cũng không trả lời.
Tiết Giai Vân cũng không có ý định nói, dù sao khi chịu không nổi, chính cô sẽ nói.
Tiết Giai Vân chính mình đích thực là chịu không nổi, nên nói với Hạ Thần Hi về chuyện Trầm Lộ Lộ, Hạ Thần Hi nhíu mày, " Trầm Lộ Lộ này có phần quá thất đức, lừa Lâm Nhiên như thế, chính cô ta đang suy nghĩ gì?"
Tiết Giai Vân cười khổ, "Tớ hẳn là nên nói với Lâm Nhiên sao?"
"Đương nhiên nên nói." Hạ Thần Hi nói, "Cô ta nếu là có đứa nhỏ, cậu còn có thể suy nghĩ, bây giờ là cô ấy gạt người, loại chuyện này có thể gạt người bao lâu, chính cô ta cũng không biết suy nghĩ, thực sự rất quá phận."
Tiết Giai Vân nói, "Tớ vốn dĩ thấy cô ta gầy yếu, lại ôm đứa nhỏ, bởi vì Lâm Nhiên, bởi vì chính anh, Trầm Lộ Lộ từng đau khổ và thương tổn, thân thể không thế nào tốt, sau này vẫn không thể có con, tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213167/chuong-1225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.