Đường Bạch Dạ cười, hai người ở trong thành đi dạo một buổi sáng, lúc này mới đi sân bay tư nhân.
Máy bay trực thăng đã chuẩn bị xong.
Có người của Đường môn ở sân bay chuẩn bị, bọn họ đem hành lý của Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ chuyển lên phi cơ.
Nhìn bọn họ rời đi, Hạ Thần Hi mới ý thức được một việc.
"Tự chúng ta lái phi cơ?" Đường Bạch Dạ hỏi.
"Đương nhiên, lão bà, em không phải là đã từng lái qua máy bay sao?" Đường Bạch Dạ cười, anh cũng đã từng lái qua máy bay, tuy nhiên anh nghĩ, nhất định Hạ Thần Hi rất muốn có một phen thử nghiệm, đã nhiều năm cô không lái máy bay trực thăng.
"Đương nhiên." Hạ Thần Hi vui mừng phủng mặt Đường Bạch Dạ, hôn một cái trên mặt anh.
Hạ Thần Hi hài lòng nhảy lên phi cơ, Đường Bạch Dạ sau đó đi lên, cười nói, "Bảo bối nhi, em cẩn thận một chút."
Buộc thật chặt dây an toàn, Hạ Thần Hi thử điều chỉnh, cô nghiêng đầu cười, "Anh có biết em đã nhiều năm không lái phi cơ, năm đó lái thuận tay đô như vậy, nhưng giờ đã lâu em sợ sẽ ngượng tay, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh cũng đừng trách em."
"Được, lời vô ích thật nhiều, bay lên đi." Đường Bạch Dạ tin Hạ Thần Hi.
Có chút tri thức, học chính là một đời, không thể quên được, đó là bản năng, tựa như Hạ Thần Hi, chẳng sợ cô đã rút lui khỏi giang hồ, thì cô vẫn là một danh sát thủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213106/chuong-1164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.