Chương trước
Chương sau
Đường Bạch Dạ cười, hai người ở trong thành đi dạo một buổi sáng, lúc này mới đi sân bay tư nhân.

Máy bay trực thăng đã chuẩn bị xong.

Có người của Đường môn ở sân bay chuẩn bị, bọn họ đem hành lý của Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ chuyển lên phi cơ.

Nhìn bọn họ rời đi, Hạ Thần Hi mới ý thức được một việc.

"Tự chúng ta lái phi cơ?" Đường Bạch Dạ hỏi.

"Đương nhiên, lão bà, em không phải là đã từng lái qua máy bay sao?" Đường Bạch Dạ cười, anh cũng đã từng lái qua máy bay, tuy nhiên anh nghĩ, nhất định Hạ Thần Hi rất muốn có một phen thử nghiệm, đã nhiều năm cô không lái máy bay trực thăng.

"Đương nhiên." Hạ Thần Hi vui mừng phủng mặt Đường Bạch Dạ, hôn một cái trên mặt anh.

Hạ Thần Hi hài lòng nhảy lên phi cơ, Đường Bạch Dạ sau đó đi lên, cười nói, "Bảo bối nhi, em cẩn thận một chút."

Buộc thật chặt dây an toàn, Hạ Thần Hi thử điều chỉnh, cô nghiêng đầu cười, "Anh có biết em đã nhiều năm không lái phi cơ, năm đó lái thuận tay đô như vậy, nhưng giờ đã lâu em sợ sẽ ngượng tay, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh cũng đừng trách em."

"Được, lời vô ích thật nhiều, bay lên đi." Đường Bạch Dạ tin Hạ Thần Hi.

Có chút tri thức, học chính là một đời, không thể quên được, đó là bản năng, tựa như Hạ Thần Hi, chẳng sợ cô đã rút lui khỏi giang hồ, thì cô vẫn là một danh sát thủ, có một số việc, là thói quen, là bản năng.

Hạ Thần Hi sao có thể sẽ quên kỹ năng lái phi cơ thế nào.

Thiết bị đều không sai biệt lắm, Hạ Thần Hi đóng cửa cửa khoang, bay lên.

Bắt đầu bay cũng rất bình ổn, không có lắc lư quá nhiều, máy bay trực thăng có hướng dẫn định vị, không cần Đường Bạch Dạ chỉ phương hướng, anh cầm máy ảnh chính mình quay chụp mỹ cảnh trên biển Aegean.

Biển Aegean là bờ biển đẹp nhất trên thế giới.

Tràn đầy thần thoại ảo mộng mỹ lệ, lại có một chút màu sắc thần bí.

Theo chỗ cao nhất nhìn xuống, các loại du thuyền, đều trên mặt biển xanh thẳm, cách đó không xa là cát trắng, cây xanh tiểu đảo, tuyệt đẹp như vậy.

Hạ Thần Hi cũng nhìn xuống, hưởng thụ loại này, cảm giác bay bổng ở trên trời.

Khống chế máy bay trực thăng cùng máy bay chiến đấu cảm giác không giống nhau cho lắm.

Độ cao tốt nhất như vậy, ít nhất có thể thưởng thức phong cảnh, thả lỏng tâm tình, nếu là máy bay chiến đấu giấu ở trong mây, đó là chiến đấu căng cảm, vị phi công nào lái máy bay chiến đấu sẽ cảm thấy cảnh sắc trong mây rất đẹp chứ?

Cảm giác không đồng dạng là như vậy.

Hạ Thần Hi để Đường Bạch Dạ chụp cho mình một tấm hình làm kỉ niệm.

Ống kính Đường Bạch Dạ vừa chuyển, chụp cho Hạ Thần Hi một kiểu.

"Nếu như mặc quân trang chụp sẽ càng đẹp hơn."

Đường Bạch Dạ nói, " chụp như vậy cũng rất tuấn tú."

"Hài lòng sao?" Đường Bạch Dạ hỏi.

Hạ Thần Hi gật đầu, "Phi thường hài lòng."

"Em vui vẻ là được rồi." Đường Bạch Dạ nói, hưởng tuần trăng mật chính là muốn để cho lão bà của mình hài lòng, lão bà vui vẻ, tương lai khuê nữ liền rất đẹp, đây chính là logic của Đường Bạch Dạ.

"Đường Bạch Dạ, anh đã lái qua máy bay trực thăng tác chiến sao?"

"Không có." Đường Bạch Dạ nói, "Anh và các em không đồng nhất dạng, trên cơ bản là tranh đoạt địa bàn trên mặt đất, máy bay trực thăng chỉ là một hạng mục huấn luyện, tổng muốn học xong, lúc đó học là vì chạy thoát thân."

"Chúng ta cũng không có quy mô chiến đấu lớn như vậy."

Bọn họ cũng không cùng chính phủ phát sinh tranh đấu, tất cả đều là giữa hắc bang với nhau, cho nên không cần phi công, bọn họ chuyên chú với huấn luyện đặc công.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.