Chương trước
Chương sau
Editor: Kina.

Có người nhận cùng quan điểm của mình, Đường Bạch Dạ tự nhiên rất vui vẻ, khiêu khích nhìn Đường lão, Đường Thành Nam thấy tình trạng đó, cũng phát biểu quan điểm của mình, "Cha, con cũng cảm thấy không dễ nhìn, cha xem hằng năm đều nhìn, một điểm thay đổi cũng không có."

Đường lão cả giận nói, "Để các người cùng nhau ngồi xuống nhìn tiết mục chính là bồi dưỡng... Quên đi, một đám vô tâm vô phế gì đó, nói cũng nói vô ích, bảo bối nếu như ở nhà thì tốt rồi."

Đường lão có một trận ưu thương thật sâu, chỉ có bảo bối hiểu lòng ông nhất a.

Không đợi ông ưu thương xong, chuông điện thoại liền vang lên, Đường Nhất Phong nói, "Đêm giao thừa ai lại gọi điện thoại qua đây?"

Quản gia nhận điện thoại, rất vui vẻ nói, "Lão gia, điện thoại của tiểu thiếu gia."

Đường lão vừa nghe, kia gọi một cao hứng a, cuống quít nghe điện thoại.

Kỳ thực Hạ Thần Hi cũng rất cao hứng, cũng muốn đi nghe điện thoại, chỉ là cô muốn để lão nhân gia nghe trước, Đường lão cùng Hạ bảo bối trò chuyện rất vui vẻ, vừa lái tâm nói vừa mắng bé không lương tâm, nói mỗi ngày sẽ cho ông một cú điện thoại, kết quả đến giao thừa mới gọi được một cú điện thoại.

Hạ bảo bối ở một mặt khác nói lão nhân gia, lời hay một cái sọt, chính là một Hán gian tương, chuyên chọn tử huyệt của Đường lão nói, đùa ông hài lòng, Đường lão đừng nhắc tới bảo bối tôn tử này, trông mong hỏi bé lúc nào có thể trở về nhà.

Hạ bảo bối chính mình ưu sầu a, gọi một cú điện thoại hay là bé may mắn lắm mới có được.

Đừng nói mỗi ngày một cú điện thoại về nhà, chính là một năm cấp một cú điện thoại cũng khó khăn, quản lý rất nghiêm ngặt, lúc bé ở trên phi cơ nhìn phía dưới một mảnh trắng xóa, Lục Trăn nói, "Phía dưới chính là nhà của chúng ta."

Bé còn ngẩn ra, tất cả đều là nước biển, một hòn đảo cũng không có.

Lục Trăn cười rất thần bí, đợi được máy chay hạ thấp xuống bé mới phát hiện, mây mù lượn lờ, nước biển cuộn trào mãnh liệt gì gì đó tất cả đều là biểu hiện giả dối, ở đây hình thành một vùng châu thổ tự nhiên, trong mây mù ẩn giấu một hòn đảo.

Đoán chừng là đảo nhỏ thần bí nhất thế giới.

Nếu như không ai mang tới, căn bản không có biện pháp tiến vào, liên lạc với bên ngoài, đều là giữa người và người truyền lại tin tức, hoặc là trực tiếp truyền lại tin tức, điện thoại này là bé ngồi bốn tiếng đồng hồ trên du thuyền một trên đảo nhỏ khác gọi về.

Cư dân xung quanh đảo nhỏ cũng ít gọi điện thoại.

Này một ít khó khăn, bảo bối cũng không nói, cùng Hạ Thần Hi cũng không nói, đương nhiên sẽ không cùng Đường lão kể khổ, đây là con đường bé tự mình lựa chọn, bé cũng không muốn châm chọc, chỉ có nhẫn nại, còn có, kiên trì.

Đường lão cùng Hạ bảo bối bảo điện thoại nửa giờ, cuối cùng cũng nguyện ý cấp Hạ Thần Hi, lại có điểm rầu rĩ không vui, Đường Thành Nam kêu rên, "Đại ca anh mau sinh cho cha một bảo bối nữa đi."

"Không gấp, mấy tháng sau thì có." Đường Bạch Dạ đặc biệt bình tĩnh, lại hỏi Đường Thành Nam, "Chú thế nào không sinh một đi?"

"Ai, tình nhân thì có một tảng lớn, lão bà thật khó tìm a." Đường Thành Nam than thở.

"Vậy thì tìm một tình nhân không sai biệt lắm làm lão bà a, thật ngốc."

"Tình nhân của em đều quá nóng bỏng, không thể làm lão bà, sau này cùng người chạy mất phải làm sao bây giờ, em phải tìm một người đơn thuần, lại ôn nhu, là hiền thê lương mẫu, còn lão bà thật xinh đẹp thì thôi."

Đường Nhất Phong cười, không tham dự vấn đề tình nhân cùng lão bà của hai vị huynh trưởng.

"Bảo bối, đã quen với cuộc sống ở đó chưa?"

"Trừ một việc, cái khác đều rất quen."

"Việc gì?"

Hạ bảo bối lặng yên rít gào một tiếng, lại sờ sờ tóc của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.