Editor: Hạ Trần
Không có gì so với chuyện này tốt hơn.
"Tốt cái gì tốt, lại như thế lăn qua lăn lại đi xuống, chúng ta không cần về nhà." Tiết Giai Vân tức giận nói, có chút hối hận mình cáu kỉnh với anh, nhưng lại vừa nghĩ, dù cho mình không cáu kỉnh, xe của anh cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Không thể trách cô.
"Đừng lo lắng, sau xe bị nước trong rương lại, hạ nhiệt độ là được, hiện tại nhiệt độ quá cao, đợi làm lạnh lại một chút là có thể sửa, chống được ở trong xe không có vấn đề." Lâm Nhiên nói, anh đối với xe còn rất hiểu.
May mắn, không tính là vấn đề lớn.
"Có lẽ là quạt bị gãy, hoặc là giải nhiệt bị phá hủy, xe này còn có thể cố gắng được một giờ."
Hai người ôm cùng một chỗ, hiển nhiên so với một người đứng sẽ ấm áp hơn, nhiệt độ cơ thể là lò sưởi thiên nhiên, đặc biệt ấm áp, Lâm Nhiên muốn thời gian dừng lại, để có thể vẫn ôm cô như thế, đến vĩnh viễn.
Không cần để ý tới, tất cả phiền não thế gian.
Tiết Giai Vân do dự một chút, ôm lấy anh, bất đắc dĩ thở dài, cô chung quy luyến tiếc anh, mặc kệ lý trí nói với mình, muốn bao nhiêu khắc chế, muốn rời xa anh, cô còn kìm lòng không đậu, đến gần anh.
"Lâm Nhiên, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Tin anh, tất cả đều giao cho anh, em yên tâm, em muốn đáp án, anh sẽ cho em." Lâm Nhiên nhẹ giọng hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213050/chuong-1108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.