Editor: Hạ Trần
"Xem ra lễ vật của Giai Vân thất bại." Hạ Thần Hi đi tới, Đường Bạch Dạ vẫn đang cười, lại ôm cô hôn một cái, "Lão bà thân ái, tin anh, em mê người cực kỳ."
Hạ Thần Hi mặc một bộ y phục học sinh màu trắng, áo đuôi ngắn váy ngắn, vải vóc rất tốt, cổ chữ V mở kế, hơn nữa áo ngực phụ trợ, trắng nõn mềm mại như ẩn như hiện, đôi chân thon dài thẳng tắp, váy cơ hồ chỉ đắp quá mông.
Đơn giản mà nói, chính là một bộ đồng phục học sinh.
Chế phục hấp dẫn.
Đây là lễ vật tân hôn Tiết Giai Vân cố ý chuẩn bị cho cô.
"Lão bà, so với mặc áo cưới còn đẹp hơn?"
"Nam nhân là không phải đều là kháng không được chế phục hấp dẫn?"
"Chính giải." Đường Bạch Dạ ôm cô, yêu thích không buông tay xoa, vải vóc y phục này cũng rất mềm mại, tay vuốt vuốt liền không thành thật.
"Em mang thai."
"Anh biết, em không cần nhắc nhở anh chuyện bi thảm như thế."
"Bi thảm?"
"Nga, lão bà, anh sai rồi, nhưng là hôm nay, mang thai tuyệt đối sự tình là nhất kiện bi thúc." Đường Bạch Dạ chui đầu vào gáy cô cọ cọ, nhẹ nhàng cắn một cái, chỉ có thể quá kiền nghiện.
Thai nhi không ổn định, anh lại cũng sẽ không xằng bậy.
Miễn cho bị thương đứa nhỏ cùng Thần Hi.
"Giai Vân thật không có suy nghĩ, biết rất rõ ràng em mang thai, lễ vật tân hôn còn tặng chế phục, quả thực dằn vặt người."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-17-tuoi-con-trai-thien-tai-cha-phuc-hac/3213044/chuong-1102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.